NGUỒN GỐC LOÀI NGƯỜI
Toàn Không
(Trường A-Hàm, quyển 1, trang 547, 548. Quyển 2, trang 483-485)
Nói về nguồn gốc loài Người, một vấn đề
liên quan tới nguồn gốc của chính Tổ-tiên xa xưa lâu đời của chúng ta; nó hết
sức khó hiểu cho con người, đã có biết bao người suy nghĩ, nghiên cứu và lý
luận để tìm câu trả lời. Ngày nay chúng ta đã có những thuyết trả lời khác nhau
như sau:
– Thuyết cho rằng Người
đầu tiên trên thế-gian này do một Thượng-Đế sinh ra, được viết trong Thánh Kinh
của người Do-Thái giáo (Xin miễn bàn).
– Thuyết cho rằng loài
Người do một loài Khỉ-Đột tiến hóa biến hóa mà thành, do một người nước Anh tên
Charles-Robert-Darwin (1809-1882) nghiên cứu về loài Khỉ-Đột mà viết ra (Xin
miễn bàn).
– Thuyết của Phật-giáo
Ở đây người viết không trình bày hay phê
bình chỉ trích hai thuyết trên, mà chỉ trình bày và mô tả thuyết của Phật giáo.
Người đọc có toàn quyền suy xét, nhận xét theo quan điểm riêng của mình. Dù sao
đi nữa, chân-lý bao giờ cũng là sự thật; dù thời gian có trôi đi, không gian có
đổi chỗ, nhưng trải qua nghìn muôn ức tỷ năm sau, hoặc tại châu Á, châu Âu,
châu Phi, châu Mỹ, hay châu Úc đi nữa, chân-lý vẫn bất di bất dịch không thay
đổi, đó mới là chân lý.
Sau đây tôi xin ghi lại thuyết nguồn gốc
loài Người của Phật-giáo do đức Phật đã dùng Phật- nhãn (mắt Phật) chiếu soi,
nhìn thấu về vô thủy, nghĩa là Ngài nhìn về quá khứ hàng vô số tỷ năm, nên Ngài
nói ra những gì đã thấy. Tôi viết như vậy chỉ là lấy ý của một kẻ phàm-phu mà
viết, chứ chẳng phải như triết thuyết của Phật-giáo Tối-thượng-thừa; theo
Phật-giáo Tối-thượng-thừa thì: “Như-Lai không đến, không đi, không quá khứ,
không hiện tại, không tương lai, chỉ như như”. Nghĩa là chân-tánh cùng khắp
không gian chỗ nào cũng có, chân-tánh cùng khắp thời gian lúc nào cũng hiện
diện; như vậy làm gì có sự phân biệt qúa khứ, hiện tại, tương lai, đâu còn phân
biệt chỗ này chỗ kia nữa.
Khi có thế giới (thế gian) hư hoại, hủy
diệt bởi đại Hỏa tai, tất cả con người ở đó chết đi, hóa sinh đến cõi Trời
Quang-Âm tương ưng với Nhị-thiền Sắc giới. (Khi có thế giới hư hoại hủy diệt
bởi đại Thủy tai, tất cả con người chết đi, hóa sinh đến cõi Trời Biến-Tịnh
tương ưng với Tam-thiền Sắc-giới. Khi có thế giới hư hoại, hủy diệt bởi đại
Phong tai, tất cả con người chết đi hóa sinh đến cõi Trời Qủa-Thật tương ưng
với Tứ-thiền Sắc-giới). Các vị Trời ở Quang-Âm Thiên sống rất lâu dài là 8
A-Tăng-Kỳ (1 A-Tăng kỳ = 1 Kiếp = 16,798,000 năm, sẽ giải thích cách tính sau,
ở mục các đại tai họa).
Các vị Trời ở cõi Quang-Âm Thiên khi thọ
mạng và hành nghiệp đã hết, họ chết đi ở đó, và hóa-sinh đến cõi Trời
Không-Phạm (Phạm-Thiên), tức là sinh đến cõi Trời khác thấp hơn (cõi Phạm-Thiên
tương ưng với Sơ-thiền Sắc-giới).
Bấy giờ vị Phạm-Thiên (vị Trời ở cõi
Không-Phạm) hóa-sinh ra đầu tiên tự nghĩ: “Ta
là Đại Phạm-Thiên, tự nhiên mà có, không ai tạo ra ta. Ta có thể thấu suốt được
tất cả nghĩa lý, rất được tự-tại, và vi diệu bậc nhất. Ta trước đây chỉ có một
mình, và do sức ta mà có chúng-sanh, ta tạo ra chúng-sanh”. Vì trước đây ta
nghĩ: “Phải chi có những chúng-sanh khác
được ra đời, thì ta vui biết mấy! Và sau đó có những chúng-sanh sinh ra, tuổi
thọ của ta sống lâu hơn các chúng-sanh sinh ra sau, do đó ta là bậc nhất, hơn
hết tất cả”.
Đồng thời những vị Phạm-Thiên hóa-sinh
ra sau tại cõi Trời Không-Phạm cũng tự nghĩ: “Vị ấy là Đại Phạm-Thiên, không do ai sinh ra
và tự nhiên có. Vị ấy thấu suốt các nghĩa lý, rất được tự-tại, có thể tạo ra,
và có thể hóa ra. Vị ấy vi diệu bậc nhất và đáng tôn kính bậc nhất, vị ấy sống
lâu hơn chúng ta; trước chỉ có vị ấy, sau mới có chúng ta, vị ấy đúng là đấng
tạo ra chúng ta”.
Tất cả chúng-sanh tại cõi Trời
Không-Phạm đều tùy theo phúc nghiệp đã tạo ra trước kia mà được qủa báo là:
– Đại Phạm-Thiên:
Vi diệu, đẹp đẽ, uy nghi, tự tại, hạnh
phúc, có ánh sáng cực kỳ rực rỡ; vị Đại Phạm-Thiên ví như vua có các vị
Phạm-Thiên thân cận, và Phạm-Chúng-Thiên bao quanh. Tuổi thọ của Đại Phạm-Thiên
là một 1 Tiểu kiếp rưỡi = 16,798,000 + 8,399,000 = 25,197,000 năm của trái đất.
– Phạm-Thiên:
Là những vị Trời thân cận Đại
Phạm-Thiên, kém vị Đại Phạm-Thiên một chút, ví như các vị quan đại-thần; các vị
Phạm-Thiên sống lâu một Tiểu kiếp = 16,798,000 năm của trái đất.
– Phạm-Chúng-Thiên:
Là các vị Trời tùy tùng các vị Phạm-Thiên,
cũng có đầy đủ thần thông, nhưng không bằng các vị Phạm-Thiên; Phạm-Chúng-Thiên
sống lâu một nửa Tiểu kiếp = 16,798,000 / 2 = 8,399,000 năm của trái đất.
Những chúng-sanh ở cõi Phạm-Thiên tuỳ
theo thọ mạng và hành nghiệp hết, qua đời, và sinh đến trái đất (thế-gian) này.
Các chúng-sanh sinh đến thế-gian này khi
mặt trời và các hành-tinh được cấu thành và ổn cố rồi, tức là mới thành lập
(lập Địa); hoặc được thành lập trở lại sau khi bị hủy hoại (tái lập Địa) bởi
một trong ba đại tai họa, đó là đại Hỏa tai, đại Thủy tai, hoặc đại Phong tai
(sẽ trình bày ở một mục sau). Khởi đầu, các chúng-sanh này đều do hóa-sinh mà
ra, không phải là một chúng-sanh được hóa sinh ra đời, mà là nhiều chúng-sanh
được hóa sinh ra tùy theo thọ mạng hết tại cõi Trời Không-Phạm. Có thể là các
chúng-sanh khởi đầu ấy hóa sinh ra không cùng một lúc, và không do chúng-sanh
trước sinh ra chúng-sanh sau.
Các chúng-sanh đầu tiên ấy: không cần
chúng-sanh khác nuôi nấng dạy bảo trông nom, mà có thể tự lực sinh sống; họ lấy
niệm thực để ăn, nghĩa là lấy sự vui vẻ, thanh tao, nhàn tản làm thức ăn. Nói
đúng hơn, như thức ăn ngày nay, họ không cần ăn uống mà vẫn sống phây phây,
không thấy đói khát, lại luôn luôn mạnh khỏe, thật sung sướng vô cùng.
Trên thân thể họ phát ra ánh sáng, soi
chiếu khắp chung quanh. Họ có thể nhìn thấy rõ ban đêm cũng như ban ngày. Họ có
thần-túc-thông đi, bay trên hư không chớp nhoáng, nhẹ nhàng, an lạc, tự-tại, vô
ngại, suốt ngày đêm vui vẻ bay nhảy đùa rỡn với nhau thỏa thích. Họ không cần
ăn uống, không cần làm việc chi cả, cuộc sống vô cùng thanh tao nhàn hạ; họ
muốn đi đâu thì đi, muốn nghỉ thì nghỉ, muốn ngủ thì ngủ, luôn luôn thoải mái
chẳng có gì là mệt nhọc buồn phiền cả.
Bấy giờ không có nam nữ phân biệt vì hình
dạng giống như nhau, mọi chúng-sanh đều đẹp tuyệt vời; không có tôn ty trên
dưới, ai cũng như ai, bình đẳng hoàn toàn, không ai động chạm tới ai vì không
có gì để tranh giành cả. Không có tuổi tác, không có trẻ già, tất cả chúng-sanhđều tươi trẻ như nhau; không có tên gọi khác nhau, khi nói chuyện thì nói ta,
ngươi, chúng-sanh này, chúng-sanh kia, chúng ta, chúng ngươi v.v…
Thế-gian này chỉ có nhiều chúng-sanh
(Người) hóa-sinh ra, nên gọi là chúng-sanh; các chúng-sanh sống cuộc sống an
nhàn thoải mái, không có sự tham lam, không có sự giận hờn, không có đẹp xấu,
hơn thua, phải trái, yêu ghét, đói no v.v.., nghĩa là không có bất cứ một
tranh cãi phiền não, dù đó là sự tranh cãi phiền não nhỏ bé của ngày nay.
Các chúng-sanh sống cuộc sống đẹp đẽ như
thế một thời gian khá lâu dài, rồi đại Địa (qủa đất lớn) này tự nhiên có nước
xuất hiện, nước ngưng tụ trên mặt đất và nước có vị ngon như nước đề hồ; những
chúng-sanh ấy thấy nước xuất hiện, thì sinh tâm thắc mắc, bèn hỏi nhau: “Đây là cái gì, đây là vật gì, ta chưa thấy
cái lạ này bao giờ, cái này ở đâu ra?””
Những chúng-sanh ấy tự nghĩ: “Không biết cái này ra sao, nó có mùi gì, nó
có vị gì?” Nghĩ như thế, họ bèn lấy ngón tay chấm rồi ngửi thì chẳng có mùi
gì cả. Họ lại lấy ngón tay chấm nước đề-hồ cho vào miệng nếm thử. Sau khi nếm,
họ thấy ngon họ gọi cái ấy là “Nước”
và họ khen:
“Cái này ngon, nước này ngon quá!”
Những chúng-sanh khác thấy khen ngon,
cũng bắt chước làm theo, họ dùng ngón tay chấm nếm thử. Lúc đầu nếm thử, họ
cũng thấy ngon, liền sinh tâm đắm nhiễm, cứ chấm nếm hoài không thôi; dần dần
tâm ưa thích càng tăng, họ dùng cả bàn tay bốc để ăn, những chúng-sanh khác
trông thấy thế, cũng bắt chước lấy tay bốc ăn. Càng ăn, tâm đắm nhiễm càng
nhiều, nên họ bốc ăn mãi liên tiếp, và họ cứ tiếp tục ăn mãi như thế không biết
chán.
Trải qua một thời gian không lâu, thân
thể của chúng-sanh trở nên nặng nề, thô kệch, không còn mềm mại, và không còn
bay trên hư không được nữa, mà phải đi trên đất. Trên thân mình chúng-sanh mất
dần ánh sáng, và không còn nhìn rõ trong đêm tối được nữa. Những chúng-sanh ấy
bắt đầu than van về việc thân họ mất ánh sáng và mất nhẹ nhàng, nhưng họ vẫn
giữ tâm ưa thích vị nước và họ không ngừng dùng tay bốc nước để ăn uống.
Sau một thời gian lâu dài như thế, rồi
nước tự nhiên biến mất (vì nước ngấm vào đất, chảy xuống các chỗ thấp xa xôi,
và bốc thành hơi), các chúng-sanh dùng ngón tay bới đất tìm nước. Không tìm
thấy nước, chúng-sanh nếm (ăn) thử đất có thấm nước, nhão mềm như bùn, và cảm
thấy cũng ngon; họ bèn ăn đất nhão mềm ấy, và gọi đó là “Vị đất”. Chúng-sanh khác thấy khen ngon cũng lấy tay bốc vị đất
ăn. Những chúng-sanh nào ăn nhiều vị đất thì nhan sắc trở nên xấu xí, những
chúng-sanh nào ăn ít vị đất thì nhan sắc còn tươi đẹp; lúc đó chúng-sanh bắt
đầu sinh tâm phân biệt về nhan sắc, dung mạo, đẹp xấu. (Trường A-Hàm, Q2, từ504 đến 512)
Có chúng-sanh nói:
– Ta đẹp.
Có chúng-sanh nói:
– Ngươi xấu.
Chúng-sanh sống một thời gian như thế,
rồi dần dần đất khô cứng lại, không còn vị đất mềm nữa; bấy giờ chúng-sanh bắt
đầu buồn rầu than thở mà nói: “Khổ thay,
khổ thay, đây là tai họa, tại sao vị đất bỗng nhiên mất đi như thế?”
Sự kiện ấy cũng giống như ngày nay người
ta có đầy đủ thức ăn ngon, thì người ta nói: “Ngon quá, ngon quá!”, nhưng sau đó thức ăn ngon ấy bỗng dưng hết
không còn nữa, họ lấy làm nhớ tiếc, buồn rầu; những chúng-sanh nhớ tiếc vị đất,
cũng buồn rầu như thế, từ đó chúng-sanh bắt đầu sinh tâm buồn phiền.
Khi đất khô cứng lại, trên mặt hình
thành một lớp vỏ mỏng như cái bánh ngày nay (cũng giống như ngày nay mỗi khi có
nước lụt lớn, nước đục lẫn đất tràn vào đồng ruộng; sau khi hết lụt lội, nước
bốc hơi cạn đi, đất trở nên khô cứng, đồng ruộng nứt nẻ, có một lớp đất mỏng ở
trên mặt), không có vị đất, chúng-sanh bèn bóc lấy lớp đất ấy để ăn, và họ gọi
là “Vỏ đất”. Dần dần họ cảm thấy ăn
vỏ đất cũng có mùi vị và ngon miệng. Trong số đó những chúng-sanh nào ăn nhiều
nhan sắc trở nên xấu xí hơn, những chúng-sanh nào ăn ít thì còn giữ được tươi
đẹp. Chúng-sanh tranh cãi nhiều hơn về dung mạo nhan sắc, có chúng-sanh nói:
– Ta đẹp hơn ngươi.
Có Chúng-sanh nói:
– Ngươi xấu hơn ta.
Có chúng-sanh nói:
– Chúng-sanh này đẹp
hơn chúng-sanh kia.
Về sau có thứ nấm mọc từ đất xuất hiện,
nấm có màu sắc đẹp, mềm mại; chúng-sanh thấy vật lạ xuất hiện thì thắc mắc hỏi
nhau: “Đây là cái gì, đây là vật gì, cái
này trông lạ qúa, ta chưa thấy vật này bao giờ, nó là cái gì? v.v…”
Họ bèn lấy tay sờ thấy mềm, họ bèn cầm
cây nấm kéo lên rồi ăn thử, họ thấy ngon ngọt và có mùi thơm vị ngon hơn vỏ
đất; họ gọi vật ấy là “Nấm đất”, vì
nó mọc từ đất lên. Họ nói cho những chúng-sanh khác biết như thế, chúng-sanh
khác nghe nói cũng làm theo.
Từ bấy giờ chúng-sanh thôi ăn vỏ đất và
cùng nhau ăn nấm đất. Trong số đó, những chúng-sanh nào ăn nhiều nhan sắc trở
nên xấu hơn nữa, những chúng-sanh nào ăn ít nhan sắc còn giữ được tươi đẹp. Các
chúng-sanh sinh tâm phân biệt tranh cãi đẹp xấu nhiều hơn, có chúng-sanh nói:
– Sắc đẹp của ngươi kém
sắc đẹp của ta.
Có chúng-sanh nói:
– Ta đẹp, ngươi xấu,
sắc đẹp của ta hơn sắc đẹp của ngươi.
Có chúng-sanh nói:
– Ngươi xấu hơn ta
nhiều, ngươi xấu qúa, tại sao ngươi xấu thế?
Có chúng-sanh nói:
– Chúng-sanh này đẹp, chúng-sanh
kia xấu, tại sao thế?
Chúng-sanh sinh tâm hơn kém, ôm lòng cạnh
tranh càng ngày càng tăng; họ sống như thế một thời gian khá lâu, rồi tự nhiên
nấm đất dần dần ít đi; chúng-sanh thấy nấm đất ít đi, họ tụ tập lại mà than vãn
với nhau, một chúng-sanh hỏi:
– Tại sao tôi không
thấy có nhiều nấm đất như trước kia?
Các chúng-sanh khác đều trả lời:
– Tôi không biết tại
sao.
Có chúng-sanh nói:
– Bây giờ chúng ta phải
đi xa để tìm kiếm nấm đất mà ăn.
Nhiều chúng-sanh nói: “Khổ thay, khổ thay, đây là tai họa cho
chúng ta, tại sao nấm đất càng ngày càng ít đi như thế?”
Thế là họ rủ nhau đi chỗ xa tìm kiếm nấm
đất để ăn, đang khi nấm đất ít dần đi như thế và các chúng-sanh đều lo lắng
không có đủ nấm đất để ăn, tự nhiên có một số loại cây có hạt xuất hiện như lúa
gạo, lúa mì, lúa mạch v.v…
Các chúng-sanh thấy các cây có hạt xuất
hiện nên ngạc nhiên vô cùng, họ không biết những thứ ấy từ đâu mà sinh ra; các
loại cây này sinh ra nhiều hạt không có vỏ cứng, chúng-sanh thấy thế thì lấy ăn
thử, họ ăn thấy bùi bùi, ngon ngon, lại có mùi thơm. Họ bèn lấy các hạt ấy để
ăn và bảo nhau cùng ăn. Do nhân duyên này nên có tên “Hạt gạo, hại mì. hạt mạch, v.v..”. Từ lúc bấy giờ, chúng-sanh cùng
nhau lấy hạt để ăn, họ ăn hạt trong một thời gian không lâu, thân hình trở nên
thô xấu hơn, phát triển nẩy nở mạnh mẽ.
Bắt đầu từ lúc bấy giờ, các chúng-sanh có
hai loại thân hình sai khác nhau, nên mới có danh từ: “Chúng-sanh Nam (đàn ông), chúng-sanh Nữ (đàn
bà)”. Con Người bắt đầu thành hình rõ rệt và phát triển từ đấy, các
chúng-sanh nam lạ lùng về hình dáng khác biệt của các chúng-sanh nữ, phái nữ lạ
lùng về sự sai khác hình dáng của phái nam. Các chúng-sanh phái này thích nhìn
chúng-sanh phái kia, họ nhìn nhau, và nhìn nhau không biết chán, họ nhìn nhau
mãi không thôi. Rồi chúng-sanh phái này bắt đầu sinh tâm thích thú, lưu luyến
phái kia, và chỉ muốn gần gũi nhau; họ thích nhìn ngắm (vướng mắc về Sắc) vuốt
ve (vướng mắc về Xúc chạm) những thứ khác lạ của nhau, và họ bắt đầu thích nói
chuyện (vướng mắc về Thanh), khen ngợi lẫn nhau. (Trung A-Hàm, quyển 3, từ 526
đến 532)
Tưởng (ý nghĩ) dục (dâm dục) từ đó phát
sinh, chúng-sanh nam và chúng-sanh nữ cùng nhau tìm chỗ kín đáo hay chỗ không
có chúng-sanh khác để được tự do nhìn ngắm, nói chuyện, ôm ấp, vuốt ve, và làm
điều bất tịnh (làm tình). Những chúng-sanh khác thấy thế, bèn nói: “Than ôi! Đó là việc sai trái, tại sao
chúng-sanh nam này cùng với chúng-sanh nữ kia làm việc dâm dục xấu xa như thế?”
Danh từ “Ôm ấp, vuốt ve, dâm dục, làm tình” bắt đầu có từ đó; những
chúng-sanh nam làm việc bất tịnh dâm dục ấy thấy chúng-sanh khác quở trách thì
ăn năn và nói: “Việc làm của tôi là sai
quấy, tôi đã làm việc xấu xa, tôi đáng khiển trách”.
Tức thì chúng-sanh nam ấy gieo mình xuống
đất không đứng dậy nữa, chúng-sanh nữ thấy thế thì lo chúng-sanh nam ấy đói,
nên bèn đi lấy hạt (thức ăn) đem đến cho ăn, chúng-sanh khác thông thấy hỏi:
– Ngươi mang thức ăn
này đi đâu?
– Chúng-sanh nam kia vì
ăn năn về việc làm bất tịnh của mình, nên gieo thân xuống đất không chịu đứng
dậy, tôi sợ hắn đói nên tôi đem thức ăn đến cho hắn.
Từ đây các chúng-sanh đã có đủ năm dục
(Ngũ dục: Sắc, thanh, hương, vị, và xúc). Về sau chúng-sanh càng ngày càng tham
đắm làm việc dâm dục nhiều hơn, và muốn che kín để tránh sự nhòm ngó của
chúng-sanh khác, nên họ mới tìm đến chỗ kín đáo như nơi hang hốc, gò đống, hoặc
tạo ra ngăn che riêng biệt kín đáo. Bởi nhân duyên ấy nên mới có danh từ: “Hang ổ, chỗ kín đáo, chỗ riêng biệt, chỗ ở,
túp lều, nhà, v.v…” và gọi chúng-sanh nam, chúng-sanh nữ ở chung làm việc
dâm dục là “Nhân tình, chồng vợ”.
Từ lúc đó, những chúng-sanh khác tại cõi
Trời Phạm hết mạng sống, hoặc hết hạnh nghiệp, hoặc hết phúc báo nên chết tại
đó sinh đến thế gian này, nhưng không còn là hoá-sinh nữa, mà ở trong bào thai
của chúng-sanh nữ. Nhân đó mới có danh từ: “Có
thai, có chửa, có bầu, bào thai, đẻ con, sinh con, con trai, con gái v.v…”,
từ đây bắt đầu đặt tên cho con khi mới sinh đẻ ra, và người nam nữ sống chung
có con là một ”gia đình”.
Cũng cần ghi nhận rằng: từ khi các loại
cây có hạt vỏ mềm xuất hiện, chúng-sanh lấy hạt để ăn, khi hạt lấy đi rồi,
những hạt khác lại sinh ra. Sáng lấy chiều lại có, chiều lấy sáng hôm sau có,
vì vậy nên lấy hoài, ăn hoài không hết; họ sống một thời gian như thế khá lâu
rất thoải mái.
Bỗng có chúng-sanh tự nghĩ: “Nếu mỗi ngày đều đi lấy hạt thì nhọc công
quá, nay ta nên lấy gấp hai để ăn trong hai ngày”. Sau khi nghĩ như vậy
rồi, chúng-sanh ấy bèn đi lấy đủ số lượng hạt để ăn trong hai ngày, “Tâm tham” bắt đầu phát sinh từ đây. Khi
chúng-sanh nọ đến rủ đi lấy hạt, thì chúng-sanh ấy nói:
– Ta đã lấy hạt đủ để
ăn trong hai ngày rồi, không cần đi lấy nữa, ngươi muốn đi tuỳ ý.
Chúng-sanh nọ nghe nói thế, bèn nghĩ: “Chúng-sanh ấy đã lấy hạt để ăn trong hai
ngày, sao ta không lấy hạt để ăn trong ba ngày?” Nghĩ như vậy rồi, liền đi
lấy hạt đủ dự trữ ăn trong ba ngày.
Cũng như thế ấy, có chúng-sanh kia đến
gặp chúng-sanh nọ và nói:
Chúng ta hãy cùng đi
lấy thực phẩm (hạt) để ăn,
Chúng-sanh nọ nói:
– Ta đã lấy thực phẩm
đủ để ăn trong ba ngày rồi, ngươi tuỳ ý đi lấy.
Chúng-sanh kia nghe xong tự nghĩ: “Ngươi đã lấy dự trữ ăn trong ba ngày, ta
sẽ lấy nhiều hơn, ta sẽ lấy dự trữ ăn trong năm ngày”. Chúng-sanh kia bèn
đi lấy hạt đủ ăn trong năm ngày, tất cã chúng-sanh đều sinh tâm “tranh đua” nhau tích trữ hạt như thế,
và càng ngày càng gia tăng mãi lên.
Sau một thời gian như thế, tự nhiên các
loại hạt sinh ra “có vỏ cứng, có trấu”
không ăn được ngay mà phải bỏ vỏ đi mới ăn được. Khi hạt lấy đi rồi, những cây
ấy không còn sinh ra những hạt khác nữa, đồng thời các loại cỏ: cỏ lăn, cỏ lác,
v.v… xuất hiện, mọc đầy cả.
Lúc đó, chúng-sanh gặp nhau kêu than,
buồn rầu, họ ôm bụng tự than nói:
“Khổ
thay, đây là tai họa, biết làm sao bây giờ? Chúng ta trước kia đều là hóa-sinh,
không cần ăn uống gì cả, chỉ lấy sự rong chơi, nhàn tản đó đây làm vui vẻ thỏa
thích (được tự tại). Trên thân chúng ta phát ra ánh sáng, nên nhìn khắp tất cả
không trở ngại đêm cũng như ngày (Có hào quang). Chúng ta lại bay trên hư
không, được an lạc, tự tại, vô ngại (Có thần túc).
Rồi sau
nước xuất hiện như nước đề hồ, chúng ta thắc mắc muốn biết là vật gì (khởi ý
niệm đầu tiên) nên dùng ngón tay chấm quệt cho vào mũi ngửi (khởi ý niệm thứ
hai), rồi cho vào miệng nếm thử (khởi ý niệm thứ ba). Khi nếm thử thấy vị lạ,
ngon (dính mắc vào vị), chúng ta liền sinh ra ưa thích, và nếm mãi không ngưng;
lòng tham đắm càng ngày càng tăng lên, nên dần dần chúng ta dùng tay bốc để ăn
cho được nhiều (tâm tham khởi sinh). Chúng ta bốc ăn mãi như thế không thôi.
Rồi thân chúng ta không còn mềm mại nữa, mà trở nên thô kệch, nặng nề (vì có
nước trong thân), không còn bay trên hư không được nữa (nặng nề qúa).
Sau một
thời gian nước đề hồ dần dần biến mất, chúng ta phải ăn vị đất (vì cần phải có
một cái gì trong bụng). Khi vị đất không còn, chúng ta ăn vỏ đất. Rồi nấm đất
có mùi thơm và vị ngọt xuất hiện, chúng ta ăn nấm đất (dính mắc hương vị); trải
qua mỗi thời kỳ, thân hình chúng ta càng ngày càng trở nên thô kệch xấu xí hơn,
tâm trí chúng ta càng ngày càng cạnh tranh hơn thua về nhan sắc đẹp xấu (mà sự
thực thì nhan sắc càng ngày càng xấu đi).
Từ khi các
loại cây có hạt xuất hiện, chúng ta lấy hạt ăn mà không cần làm gì cả, hạt lấy
đi rồi hạt khác lại sinh ra. Buổi sáng lấy buổi chiều các hạt mới sinh chín,
buổi chiều lấy sáng hôm sau các hạt mới sinh chín, sẵn sàng để lấy ăn. Vì sự
đua nhau lấy hạt cất giữ của chúng ta (phát sinh lòng tham), nên các loại hạt
lấy đi, các hạt mới không sinh ra nữa; tệ hại hơn nữa các hạt sinh ra có vỏ, có
trấu, không ăn hạt ngay được, mà phải bỏ vỏ, bỏ trấu đi rồi mới ăn được”.
Chúng-sanh cùng nhau suy nghĩ về các khó
khăn ấy, và bảo nhau phải tìm cách bỏ vỏ đi, và tự gieo trồng để có hạt mà ăn;
họ thỏa thuận với nhau việc phân chia đất ra từng ô để mỗi người tự trồng trọt
trên phần đất của mình, từ đó danh từ “Ruộng
rẫy, trồng trọt, v.v…” được nói đến, và có lời nói “Của ta, của ngươi”.
Họ cùng nhau gieo trồng chăm sóc để lấy
hạt mà ăn, cuộc sống cũng tạm ổn; sau một thời gian yên lành như thế, có một số
người sinh tâm dối trá (khởi tâm dối trá), họ giấu hạt của mình, và đi lấy hạt
của người khác; tính gian dối bắt đầu từ đấy, những người bị mất trông thấy người
khác lấy hạt của mình nói:
– Ngươi làm sai, ngươi
làm quấy, tại sao ngươi giấu hạt của mình, rồi đi lấy vật thực của ta, từ nay
ngươi không được lấy trộm nữa.
Từ đó có danh từ “Cất giấu, vật thực, dối trá, trộm, cắp” bắt đầu được nói đến,
nhưng những người có tâm dối trá ấy vẫn tiếp tục làm điều xấu như trước, họ lại
trộm cắp; khi bắt được kẻ trộm cắp, những người bị mất trách:
– Ngươi làm điều xấu
xa, tại sao ngươi không bỏ việc đi trộm cắp?
Họ dùng tay đánh người trộm cắp, rồi cầm
tay lôi kéo người ấy đến chỗ có nhiều người mà nói lớn lên rằng:
– Người này giấu vật
thực của mình và đã trộm cắp của tôi hai ba lần.
Kẻ trộm thì nói:
– Người này đánh vào
lưng tôi nhiều lần bằng tay, người này đánh đau tôi!
Lúc ấy các người khác nghe hai người nói
thế, sinh lòng buồn rầu, lắc đầu, nói: “Thế-gian
này dần dần trở nên độc ác, có phải đây là ác pháp sinh chăng?”
Từ đó phát sinh ra các danh từ “Lôi kéo, đánh đập, ác độc, v.v…” Con
người từ đấy sinh lòng buồn khổ về việc này, rồi tiếp đến việc khác. Từ lòng
buồn khổ ấy kết (tạo) thành qủa báo khổ não, các khổ não buồn phiền là nguồn
gốc của “sinh già bệnh chết”, và các
việc làm bất thiện là nhân để đọa sinh vào các cõi ác.
Từ khi ruộng đất được phân chia, chỗ ở
tạo ra riêng biệt, và từ khi có kẻ sinh tâm tham lam, giấu giếm vật thực của
mình, trộm cắp, dành giật vật thực của người khác. Con người cãi lộn, nói xấu,
giằng co, thậm chí đi đến đánh nhau và tìm cách giết nhau, các việc không tốt
như thế xảy ra hàng ngày càng nhiều hơn lên, họ không sao tự giải quyết được;
họ bèn thảo luận và thỏa thuận với nhau rằng họ cần một người có đủ khả năng để
trông coi phân xử mọi việc xảy ra cho họ.
Bấy giờ, trong chúng-sanh có người hình
vóc to lớn, khoẻ mạnh, dung mạo đoan chính, nói năng từ tốn phải lẽ, trông rất
uy nghi, và có đức độ; mọi người thấy thế bèn đến nói với người ấy:
– Như ông biết ngày nay
có nhiều việc không tốt đẹp xảy ra hàng ngày, chúng tôi thấy ông là người tốt,
mạnh khoẻ, có đủ khả năng làm người trông coi, và phân xử các việc xảy ra.
Chúng tôi muốn tôn ông lên làm người trông coi phân xử công bằng, khen người
làm việc tốt, chê bai trừng phạt kẻ làm việc xấu v.v…; vậy ông khéo giúp đỡ
mọi người, chúng tôi mỗi người sẽ bớt ra một số vật thực để tặng ông.
Người ấy nghe xong thấy hay, bèn chấp
nhận làm người trông coi phân xử; từ đó, mới có danh từ “người trông coi phân xử, người có trách nhiệm giữ trật tự chung, người
đại diện dân, v.v…” Về sau các việc giải quyết càng ngày càng nhiều, nên
cần có người phụ giúp; những người có trách nhiệm trông coi phân xử ấy được tổchức thành nhiều người có một người đứng đầu chỉ huy, nên từ đó có những danh
từ mới được nói đến như “Người trông coi,
người đứng đầu, người lãnh đạo, chúa, vua v.v…”.
Tóm lại, những người sinh ra đầu tiên
trên trái đất này đều từ cõi Phạm-Thiên sinh đến bằng hóa-sinh, nghĩa là không
có ai sinh đẻ ra , hay một vị nào tạo ra cả, mà là chết từ cõi Phạm-Thiên rồi
sinh đến cõi này bằng hóa sinh. Những người mới hóa-sinh ra không cần đến người
khác nuôi nấng chăm sóc, bế bồng mà vẫn sống được một mình; vì dù mới sinh ra,
nhưng họ không cần ăn uống như trẻ mới sinh ngày nay. Cũng không phải là chỉ có
một người được hóa sinh ra, mà là nhiều người cùng hóa sinh ra, nhưng cũng có
người hóa sinh ra trước, kẻ hóa sinh ra sau, tuỳ theo hạnh nghiêp, phúc báo, và
mạng sống ở cõi Trời Không-Phạm đã hết chết đi, sinh đến cõi này. Cũng vì mọi
người đều được hóa sinh ra như thế, nên không có cha mẹ, không có ai đặt tên
cho, nên mọi người đều có cái tên chung gọi là chúng-sanh.
Chúng ta không thấy nói tới hình hài của
những người đầu tiên ấy, nhưng chắc là có thân hình trong vắt như pha lê(?),
mềm mại, nhẹ nhàng, có ánh sáng phát ra, nên bay đi tới lui dễ dàng. Khi bốc
nước ăn uống thì dần dần thân hình trở thành căng phồng lên giống như bơm nước
vào bong bóng(?), con người trở thành thô cứng, nặng nề, không còn nhẹ nhàng để
bay được nữa, nhưng vẫn còn trong đẹp. Đến khi ăn bùn, ăn đất, cho đến ăn nấm
đất, con người trở thành có màu giống màu bùn đất(?) xấu xí. Và khi tới giai
đoạn ăn các hạt, con người mới thực sự phát triển, nẩy nở các cấu trúc của cơ
thể
Những người đầu tiên ấy sống từ lúc lập
Địa, hay tái lập Địa, họ sống từ lúc hóa sinh ra tại trái đất này cho đến khi
chết trung bình khoảng 84,000 (tám mươi tư nghìn) năm; họ sống rất lâu, rất thọ
như thế, (họ thọ gấp một trăm linh (lẻ) năm lần ông Bành-Tổ mà người ta thường
nói đến chỉ sống khoảng 800 năm mà thôi).
Chắc rằng có một số người không tin rằng
những con người sinh ra đầu tiên trên trái đất này lại sống lâu như vậy. Người
không tin cũng giống như người vừa sinh ra đã bị mù mắt không thấy được các màu
sắc khác nhau như thế nào, nên khi có người nói với người mù ấy về sự khác biệt
giữa các màu sắc trắng xanh vàng đỏ đen tím nâu v.v., thì người mù ấy không
tin, không tưởng tượng nổi sự khác biệt giữa các màu sắc, và nói rằng làm gì có
các màu sắc khác nhau như thế.
Vậy những con người đầu tiên xuất hiện
trên trái đất này từ lúc lập Địa hay tái lập Địa đến bây giờ, phải là bao nhiêu
triệu năm? Về điểm này sẽ được nói tới ở phần lời bàn nơi cuối đề tài này,
trước đây, người ta đã phát giác ra những kiến trúc nhà cửa ở dưới đáy
Đại-Tây-Dương rất là lâu đời rồi; mới đây, với sự tiến bộ của con người, các
nhà Khoa-học khám phá ra những bộ xương hóa đá chôn vùi dưới đất của loài tương
tự cá sấu gọi là SuperCroc mà các nhà cổ sinh vật học Pháp đã đặt cho chúng cái
tên khoa học Sacosuchus imparator cách nay vài chục năm. Những con vật này có
chân dài ba thước nhưng sống trên cạn, có niên kỷ cách nay 110 triệu năm, chúng
sống đồng thời với những con vật Khủng long, và những con Titanosaurus.
Các nhà khoa học còn cho rằng Nam Mỹ-châu
đã tách rời khỏi Phi-châu cách nay khoảng 70 triệu năm, vì họ tìm thấy các bộ
xương hóa đá của cá sấu cùng loại tại Patagonia thuộc Argentina (Nam Mỹ châu)
và Madagasca thuộc Phi-châu.
Nhưng xa hơn thế rất nhiều, các nhà
Khoa-học Đức lại khám phá ra vỏ loài Sam biển hóa đá, nó đã xuất hiện trên trái
đất với niên kỷ là 330 triệu năm rồi, thành ra sự truy nguyên về qúa khứ của
các nhà khoa-học vẫn còn chưa rõ ràng.
Về sau, tuổi thọ của con người giảm
xuống, có những thời kỳ tuổi thọ tăng lên, có những thời kỳ tuổi thọ giảm
xuống, và bây giờ tuổi thọ trung bình của con người quá ngắn ngủi, khoảng 75
tuổi (Phật lịch: năm 2629, Dương lịch: năm 2006). Tuổi thọ của con người tuỳ
thuộc vào ý nghĩ và hành động của con người. Ý nghĩ này không phải là ý nghĩ
muốn sống lâu mà được, mà là ý nghĩ những việc thật thà, đạo đức, hay ý nghĩ
gian dối lừa đảo, mưu mô độc ác. Ý nghĩ là đầu mối của hành động, ý nghĩ bằng
tâm (óc, bộ não), hành động bằng thân (đầu, mình, tay chân và các bộ phận phụ
thuộc thân) và khẩu (mồm miệng). Tâm nghĩ, thân làm, miệng nói, miệng cũng
thuộc về thân, nên mới nói “Tâm nghĩ
thân hành” (thân làm).
Nói chung là tâm thân hành của đa số con
người tạo nên cộng nghiệp, cái cộng nghiệp này nó dẫn dắt tuổi thọ trung bình
của con người, còn cái biệt nghiệp của mỗi người nó sẽ dẫn dắt chính người đó.
Ví như ngày nay có người sống chín mươi tuổi, nhưng cũng có người chỉ sống năm
mươi tuổi v.v… mà thôi.
Từ những niệm tham, sân, si dẫn dắt ý
khẩu thân hành động, đưa đến qủa báo khổ não là sinh già bệnh chết, và đọa sinh
vào sáu cõi; nghiệp báo trói chặt con người trong sáu nẻo phải đi qua, đó là: “Các cõi Trời, cõi Người, cõi A-tu-La
(Thần), cõi Ma-Qủy, cõi Súc-sanh, và cõi Địa-ngục”.
Con người cứ thế sinh ra, già đi, bệnh
tật, chết đi, trải dài theo thời gian lên bổng xuống chìm, tuỳ theo ý thân hành
thiện hay ác của mỗi người, đó là tạo nghiệp; nghiệp dẫn dắt ta như hình với
bóng không sao thoát ra khỏi, ngoại trừ những vị tu hành đạt đạo thì mới ra
khỏi vòng luân hồi luẩn quẩn ấy mà thôi.
Đến đây: chúng ta không thấy nói tới vạn
vật cây cỏ bắt đầu xuất hiện trên trái đất này từ lúc nào? Các loại cỏ thì được
nói đến ngay khi các loại cây có hạt có vỏ có trấu xuất hiện thì các loại cỏ
đồng thời xuất hiện, và có lẽ các loại cây khác cũng với thời gian sau đó dần
dần xuất hiện; riêng về các loài vật thì không thấy đề cập tới, nhưng nhận thấy
con người từ khi tạo nghiệp báo, sinh khổ não đi đến già bệnh chết, rồi sinh
vào sáu cõi khác nhau tùy theo ý khẩu thân hành việc lành dữ. Do đó các loài
súc vật với thời gian sau đó dần dần xuất hiện trên trái đất này, còn những con
vật đầu tiên của mỗi loài được sinh ra bằng cách nào? Người viết chưa được đọc
về điểm này, nhưng được biết trong thiên nhiên cả thảy có bốn loại sinh, đó là:
– Hóa sinh:
Chúng-sanh đột nhiên mà có, bỗng nhiên
xuất hiện, không qua giai đoạn phôi thai nào cả. Những chúng-sanh thuộc loại
hóa sinh thường là vô hình như chư vị Trời, A Tu La, Ngạ-qủy v.v… và những
người đầu tiên như đã nói ở trên.
Lại có những loài biến hóa sinh ra từ một
loại khác như ve, bướm v.v… Loại này đời trước hay thay đổi lòng dạ, trước
sau nói khác nhau, cố làm cố phạm. (Đại Thừa Kim Cang Kinh Luận, trang 22)
– Noãn sinh:
Là những chúng-sanh sinh từ trong trứng
gồm có: Loài có lông vũ như gà, chim, loài bò sát như rùa, rắn, và loài sống
với nước như cá; loại này, đời trước tham lam, mưu mô lừa đảo, kế hoạch cao thì
làm chim, kế hoạch sâu thì làm cá. (Đại Thừa Kim Cang Kinh Luận, trang 21)
– Thai sinh:
Là những chúng-sanh sinh từ bào thai
như người và các loài thú, đời trước tham đắm dâm dục; tham dục phải đạo thì
làm người, tham dâm ngang trái thì làm thú bốn chân đi ngang.
– Thấp sinh:
Là những chúng-sanh sinh từ nơi ẩm ướt
như vài loài côn trùng, muỗi mòng, vi khuẩn, vi trùng, gạo ẩm sinh mọt, cỏ mục
sinh đom đóm, lúa sinh sâu… Đời trước tham ăn thịt uống rượu, lấy việc đánh
đập, gây gỗ, ồn ào làm vui.
Trong quyển Đạo Phật và Khoa Học, trang
167, có thêm chi tiết như sau: “Noãn,
Thai, Thấp, Hóa sinh đều lấy cái định nghiệp mà tương cảm nhau, cho nên cái
định báo của chúng-sanh cũng tùy theo chỗ cảm mà ứng. Như loài sinh trứng thì
ứng theo loạn tưởng mà sinh. Loài sinh thai thì ứng theo tình ái mà sinh. Loài
Thấp sinh thì ứng theo hiệp mà sinh, tức là nương phụ với thấp khí. Loài Hóa
sinh thì ứng theo Ly mà sinh, tức là bỏ đây tới kia. Xong , tình, tưởng, hiệp,
ly trong bốn giới ấy vốn không nhất định, hoặc tình biến làm tưởng, hiệp biến
làm ly, hoặc đổi làm tình, hoặc thấp đổi làm hóa. Vậy tùy nghiệp thọ báo, cũng
có thứ bay mà trở lại làm thứ lặn, cũng có thứ lặn mà trở thành làm thú bay,
như cá hóa rồng; đại để những truyện kỳ quái như vậy rất nhiều, thay hình đổi
xác, quay lộn luôn luôn; vì thế, chúng-sanh có hoài không dứt”.
Trong quyển Thiền Đốn Ngộ do Hòa-Thượng
Thích-Thanh-Từ dịch năm 1974, phần Đốn Ngộ Nhập Đạo Yếu Môn, trang 146 lại ghi:
“Vô minh là noãn sinh, phiền não bao bọc
ở trong là thai sinh, nước ái đượm nhuần là thấp sinh, chợt khởi phiền não là
hóa sinh (từ loài này hóa sinh loài khác)”.
Ta thấy là con người có mặt trên trái
đất này trước các loài thực vật và các loài động vật. Nhưng những con vật đầu
tiên thuộc loại noãn sinh và thai sinh trên trái đất này từ đâu mà có? Con gà,
con chim, con rùa v.v… có trước hay cái trứng gà, trứng chim, trứng rùa có
trước, nếu những cái trứng có trước, cái gì sinh ra những cái trứng đầu tiên
ấy? Người viết thiển nghĩ rằng những con vật đầu tiên ấy cũng là do hóa sinh mà
ra. Kể cả những loài thai sinh cũng giống như vậy mà thôi.
Về nòi giống: chúng ta không thấy nói
tới, đại loại trên thế giới này có mấy trăm nước và có rất nhiều tiếng nói khác
nhau, ngay trong một nước cũng có nhiều thứ tiếng nói khác nhau, tại sao thế?
Có lẽ rằng những nhóm chúng-sanh đầu tiên khi hóa sinh đến cõi này, ở những
vùng cách biệt nhau nên phát sinh ra tiếng nói khác nhau; lại nữa, trên
thế-giới này có những người da trắng, những người da vàng, những người da đen,
tại sao vậy?
Có người muốn làm vui cho người khác, nên
nói: “Thuở khai sinh lập địa, khi
Thượng-Đế sinh ra con người bằng cách: Ngài nặn hai con người, một nam một nữ,
xong Ngài bỏ hai con người ấy vào lò đốt lửa nung, lúc ấy Ngài ngủ quên nên
không lấy ra kịp thời, khi nhớ ra hai người ấy đã bị cháy đen thui. Ngài bèn
nặn hai người khác, rồi bỏ vào lò nung, lần này vì sợ cháy đen như lần trước
Ngài lấy ra sớm qúa, nên trông còn trắng bệch. Thượng-Đế vẫn chưa vừa ý, nên
nặn thêm hai con người nữa, Ngài tự nhủ, lần này Ta phải canh chừng để lấy ra
cho đúng cho vừa ý, và qủa thật lần này Ngài nung được hai con người có nước da
vàng vàng, không đen cũng không trắng đúng theo ý, Ngài nói: Thế là được rồi.
Bởi lẽ đó
chúng ta mới có những người anh cả da đen, những người anh hai da trắng, và
những người thứ ba da vàng. Ba cặp nam nữ này đã sinh con đẻ cháu nảy nở ra
nhân loại trên trái đất này từ ngày đó đến ngày nay!”.
Trong những sự giải thích có lẽ lý do địa
dư ảnh hưởng đến màu da con người, vì sau thời kỳ khai Thiên lập Địa hay tái
lập Địa, trái đất trơ trụi. Những con người đầu tiên chịu biết bao khổ cực với
thiên nhiên, phải dầm mưa dãi nắng bỏng cháy khét thân thể đầu tóc đối với con
người sống ở vùng Xích-đạo như Phi-Châu, Ấn-Độ, Nam Mỹ. Con người phải chịu cái
lạnh thấu xương tại vùng Bắc-Cực, Nam-Cực, mặt trời chiếu tới rất ít. Những khí
hậu khác biệt ấy đã tạo nên màu da khác biệt của con người tiền sử và truyền
lại nhân loại hiện tại (?)
Mặt khác, nên để ý rằng những chúng-sanh
sinh ra đầu tiên không phải được sinh ra tại một nơi hay một vùng, mà đã được
sinh ra ở nhiều nơi khác nhau trên mặt địa cầu này; ngoài ra, các chúng-sanh
sinh tới cõi Quang âm Thiên trước kia có lẽ đã từ nhiều nơi (nhiều thế-giới)
khác nhau hóa sinh tới đó, về sau các chúng-sanh hóa sinh đến cõi Phạm Thiên
cũng có thể từ nhiều nơi khác nhau tới và sau khi chết đi đã sinh đến trái đất
này; những điều trên đây có thể giải thích những sự khác biệt của các chủng tộc
khác nhau tại thế-gian này.
Một điểm nữa được suy ra là trong thời kỳ
đầu tiên của con người, chưa có phát minh ra lửa, nên chỉ là ăn sống không có
thức ăn nấu nướng chín. Có lẽ sau đó có những vụ cháy rừng do các loại cỏ cây
khô, con người mới biết tới lửa. Chưa có các đồ dùng như nồi niêu bát đĩa, chén
đũa dao thớt v.v.., mà phải dùng hai bàn tay. Chỗ ở chỉ là hang ổ lều nhỏ thô
sơ để trú thân, mà vật liệu là rơm rạ cỏ cây. Cũng không có quần áo che thân,
mà phải dùng cỏ lá rơm rạ bó kết lại che thân. Thức ăn chỉ là ăn các loại hạt,
lá, hoa qủa v.v… từ thực vật mà thôi.
Được
biết, để giúp chúng sanh sống còn và tăng trưởng, ta thấy có bốn cách ăn như sau:
– Đoàn thực:
Ăn từng miếng, từng nắm, từng cục. Đây là
cách ăn của loài người và các loài vật.
– Xúc thực:
Ăn bằng tiếp xúc, xúc chạm, như Quỷ Thần tiếp
xúc với vật thực thì đủ no; cũng gọi là Cảnh lạc thực, như quần áo, hương hoa,
cùng thiên nữ vui vầy khiến vui no đủ.
– Niệm thực:
Cũng gọi là Tư thực, ăn bằng ý suy nghĩ,
tư tưởng, các cõi Trời Sắc-giới lấy thiền định, hỷ lạc làm vị ăn.
– Thức thực:
Ăn bằng thức phân biệt, niệm hiểu, ý biết;
các tầng Trời vô Sắc-giới và chúng-sanh trong Địa-ngục đều lấy thức duy trì
sinh mạng. (Trường A-Hàm, quyển 2, trang 402).
Về sau, sống với hoàn cảnh, cọ sát với
thực tế, dần dần trải qua thời gian lâu dài, con người đã khám phá, phát minh
và tạo ra rất nhiều thứ để làm cho cuộc sống được tốt đẹp hơn về vật chất; còn
vấn đề tinh thần đạo đức mà ai cũng biết là cần thiết, nhưng phần lớn chỉ được
dàn dựng lên bằng những lớp vỏ bề ngoài hào nhoáng, mà thực ra bên trong có
nhiều vụ lợi, thiếu chân thật. Con người càng ngày càng có mưu thâm độc sâu, kế
hiểm ác cao, nên nghiệp qủa càng ngày càng sâu dày nặng nề vậy. (Tạp A-Hàm, Q
2, trang 70: Bốn cách ăn)
LỜI BÀN: Tuổi thọ tối đa của con người:
“Thế nào là kiếp đao binh? Nghĩa là con
người ở thế gian này vốn sống 40,000 (bốn vạn) tuổi, sau đó giảm dần còn sống
hai vạn tuổi, và tiếp tục giảm xuống còn một vạn tuổi, một ngàn tuổi, năm trăm
tuổi, ba trăm tuổi, hai trăm tuổi. Như ngày nay con người sống trăm tuổi, tăng
ít, giảm nhiều; nhưng về sau, tuổi thọ con người giảm dần, chỉ còn 10 (mười)
tuổi là dừng lại”.
Quyển Đường Về Bến Giác của Hòa-Thượng
Thích-Thanh-Cát, trang 78 ghi: “Theo luận
Trí Độ thì người ta thọ từ 10 tuổi, cứ trăm năm lại tăng một tuổi, cứ tăng mãi
cho tới khi nào thọ 84,000 tuổi mới thôi…”; theo quyển Nhị Khóa Hiệp Giải
thì lại lấy 80,000 năm là tuổi tối đa để tính ra Kiếp và Đại kiếp, như vậy
chúng ta không chắc chắn tuổi thọ tối đa của loài người là bao nhiêu.
Tuy nhiên trong sách này người viết cũng
phải lấy con số 84,000 năm làm tuổi tối đa (như quyển Đường Về Bến Giác đã ghi)
để tính số năm của kiếp, đại kiếp. Nếu sau này có sự khám phá ra số tuổi thọ
tối đa của con người có sự khác biệt với con số tối đa 84,000 năm nêu trên, thì
số năm trong một kiếp, trung kiếp, đại kiếp, v.v… của sách này phải thay đổi
theo.
LỜI BÀN: Tuổi
thọ con người có đang giảm xuống không?
Ngày nay khoa học đang tiến bộ, kể cả
ngành Y khoa mà ai cũng thấy; vậy mà đạo Phật lại nói ngày nay đang vào thời kỳ
giảm tuổi thọ dần dần cho tới 10 tuổi thọ, vậy liệu có đúng không? Thật là khó
trả lời rõ ràng, nhưng chúng ta thấy rằng:
1)- Hồi đức Phật còn
tại thế, tuổi thọ trung bình là 100, đến nay đã 25 thế kỷ, 100 năm giảm một tuổi,
tức giảm đi 25 tuổi. Chắc mọi người cũng đồng ý là tuổi thọ trung bình của con
người bây giờ là 75, vì hồi ấy có người sống 120, 130 và cho đến 140 tuổi mà
ngày nay không thể có.
2)- Hiện tại tuổi thọ
trung bình là 75 tuổi, nhưng vẫn có người sống 100 tuổi hay hơn nữa, thế thì
khi tuổi thọ giảm xuống còn 50 tuổi vẫn có người sống tới 70 hay 80, khi tuổi
thọ giảm xuống còn 25 tuổi vẫn có người sống tới 40 hay 50 tuổi v.v…
3)- Mặc dù khoa học
tiến bộ, nhưng vì chính những cái tiến bộ đã làm ô nhiễm bầu khí quyển và môi
trường sinh sống của con người; chính những hệ thống đông lạnh, máy lạnh đã làm
hoại dần vòng o-zone của bầu khí quyển che chở cho trái đất. Chính những nhà
máy, xe cộ các loại tỏa khói độc hại buồng phổi con người. Chính những chất hóa
học thải ra từ việc làm ra cái này cái nọ đang thải vào các dòng sông và lan
dần cùng khắp mặt địa cầu tác hại đến sức khỏe con người và muôn vật. Như các
loài vật ăn, loài cây cối hấp thụ, loài cá sống trong các chất hóa học, chất
độc, rồi con người ăn thịt loài vật, loài cá hay rau qủa ấy thì sẽ sinh bệnh.
Chính các lò nguyên tử là nguồn gốc thải dần những phóng xạ đến khắp mọi nơi
v.v…, do đó, phần lớn những việc làm có tính cách tiến bộ để phục vụ con
người lại là nguồn gốc của sự hại mạng sống lâu dài của con người. Đó là chưa
kể đến các tai nạn xảy ra nhiều hơn lên, các tai
họa thiên nhiên xảy ra ngày càng nhiều hơn, các cuộc chiến tranh thường xảy ra trên thế giới
tăng lên, nhất là chiến tranh nguyên tử có
thể xảy ra gây chết chóc nhiều hơn cho lớp người trẻ tuổi làm cho tuổi thọ trung bình giảm xuống.
4)- Đồng ý rằng y khoa
tiến bộ rất nhiều, nhưng thử hỏi ngành y tế có thể đương đầu với những tai hại
do tiến bộ khoa học kể trên không? Bởi vì mỗi ngày sinh ra bệnh mới có thể do
những thứ nêu trên gây ra, mà chúng ta không thể tiên đoán trước được.
5)- Con người càng ngày
càng bôi bác gian dối, mưu trí tệ hại, giết người vui thích, huà với nhau bắt
nạt kẻ yếu, hại người ngay trong vui thích. Tỉ như muốn có quyền lợi, thương
lượng không được, bèn dùng mưu kế dàn dựng nên tội, rủ kẻ khác cùng nhau hiệp
lực thanh toán, mặc cho máu có đổ, xương có chất thành núi đi nữa vẫn vui vẻ
v.v…; như vậy thì làm sao mà tuổi thọ không giảm?
LỜI BÀN: Khi nào Phật Di-Lặc ra đời?
Một số người đang chuẩn bị đón Phật
Di-Lặc ra đời, thật là tức cười, họ chính là người đang mò trăng đáy nước;
quyển Nhị Khóa Hiệp Giải ghi: “Trong Hiền kiếp này, tức trong Trung kiếp Trụ
này, hiện nay đang ở kiếp thứ 9, tới kiếp thứ 10 , khi mà giảm xuống đến thuở
con người còn sống được 8 vạn tuổi là đức Phật Di Lặc ra đời”. Nguyên tắc tính
số năm là thời kỳ đang giảm tuổi thọ (ở kiếp thứ 9 này) từ thời Phật Thích-Ca,
con người sống trung bình 100 tuổi. Bây giờ, sau 2550 năm (tính từ khi Phật nhập Niết-Bàn),
con người trung bình sống 75 tuổi thọ, cứ 100 năm giảm một tuổi. Như vậy số năm
cần thiết để giảm xuống tới 10 tuổi thọ là: (75 – 10) x 100 = 6500 năm. Số năm
cần thiết để tăng tuổi thọ con người (cũng ở kiếp thứ 9) từ 10 tuổi lên 84,000
là: (84,000 – 10) x 100 = 8,399,000 năm. Số năm cần thiết để giảm tuổi thọ từ
84,000 xuống còn 80,000 (ở kiếp thứ 10) là lúc Phật Di-Lặc ra đời là: (84,000 –
80,000) x 100 = 400,000 năm. Cộng ba con số năm trên, chúng ta có thể biết đức
Phật Di-Lạc sẽ ra đời vào khoảng : 6500 + 8,399,000 + 400,000 = 8,805,500 (tám triệu tám trăm linh (lẻ)
năm nghìn năm trăm) năm nữa.
LỜI BÀN: Khi nào tận thế?
Không khó khăn để biết ngày tận thế mà
nhiều người đã qúa lo lắng, nhất là những người ngoại đạo, không biết họ nghe
lời tiên đoán từ đâu mà họ cho rằng năm 2000 Dương lịch vừa rồi là tận thế; tội
nghiệp! Họ đã lo lắng cùng cực, cầu nguyện ngày đêm, cho đến khi chẳng thấy gì
xảy ra cả! Để biết rõ ngày tận thế, chúng ta thử làm con toán:
– Trước hết chúng ta đã
có con số năm từ nay đến hết kiếp thứ 9 này là 6500 + 8,399,000 = 8,405,500 năm
như trên đã tính.
– Từ kiếp thứ 10 đến
hết kiếp thứ 20 của Trung kiếp Trụ này là 11 kiếp nữa thì bắt đầu vào thời kỳ
Hoại của trái đất, chứ không phải hoại của mặt trời, mỗi kiếp là (84,000 – 10)
x 100 x 2 = 16,798,000 năm; như vậy số năm trong 11 kiếp là 16,798,000 x 11 =
184,778,000. Do đó số năm để trái đất này sẽ chết (tạm thời, vì sẽ tái lập địa)
là vào khoảng: 8,405,500 +184,778,000 = 193,183,500
(một trăm chín mươi ba triệu một trăm tám mươi tư nghìn năm trăm) năm, vì đại
tai sẽ trình bày ở một mục sau.
LỜI BÀN: Các Cụ Tổ loài người có từ lúc nào?
Như vậy, thời gian từ lúc tái lập địa tới
nay là bao lâu? Chúng ta có thể tính như sau: Trung kiếp Trụ có 20 kiếp, cho
đến nay ta đang ở kiếp thứ 9 giảm tuổi, như vậy, trong 8 kiếp trước ta có: một
kiếp x 8 = 16,798,000 x 8 = 134,384,000 năm, cộng với số năm từ đầu kiếp thứ 9
đến nay là (84,000 – 75) x 100 = 8,392,500 năm, thì ta có: 134,384,000 +
8,392,000 = 142,776,500 năm; đó là
thời gian từ lúc tái lập địa đến giờ, và cũng là lúc mà các ông Tổ các bà Tổ
loài người xuất hiện vậy.
Về khoa học thì sao?
1)- Trong quyển Những
Nguồn Gốc (Origins), trang 236 ghi: “Hệ
thống mặt trời và trái đất được thành lập khoảng 4.6 tỉ năm, sau 600 triệu năm
thì ổn cố và xuất hiện đời sống trên trái đất”; lại có nhà khoa học nói đời
sống khởi thủy ít ra cũng vài chục triệu năm rồi.
2)- Quyển Đạo Phật và
Khoa Học,trang 270, ghi:
– Các nhà khoa học cho
rằng vào thời kỳ xuất hiện đột nhiên (Cambrian Explosion) là thời kỳ mà các chủng
loại khác nhau có mặt bất ngờ. Thời kỳ các lớp đá xuất hiện từ động vật hóa
thạch cổ xưa cách nay 545 triệu năm, các nhà khảo cổ còn cho rằng đã có nhiều
sinh vật khác nhau đã được sinh ra từ cả tỉ năm phần lớn sống trên đại dương và
các vùng thấp, những sinh vật đầu tiên này có cơ thể mềm yếu không tồn tại lâu
dài và không hóa đá được.
3)- Theo tài liệu cổ
của nhân chủng học trong quyển Đạo Phật và Khoa Học, trang 325 ghi:
Về động vật: Sự sống cách đây 4 tỉ
năm, loài có vú đàu tiên cách đây 50 triệu năm.
Lại có khoa học gia tìm thấy trong lớp địa
tầng ở Phần-Lan có bằng chứng về sự sống cách nay 3 tỉ 850 triệu năm từ những
hạt khoáng chất do vi sinh vật tạo nên.
Về thực vật: Trước kia các nhà khoa
học nghiên cứu về hóa thạch cho rằng loài thực vật có trên trái đất vào khoảng
425 triệu năm.
Nhưng mới đây Tiến sĩ Blair Hedges trưởng
nhóm nghiên cứu của trường đại học Pensylvania Hoa-Kỳ nói là loài nấm đất có từ
1.3 tỉ năm, loài rêu có từ 700 triệu năm; ông nói rằng thuở ấy trái đất còn bao
phủ bởi băng hà, và sự có mặt của thực vật đã làm tăng lượng oxy và giảm lượng
carbon dioxides trong khí quyển. Hiện tượng này kéo dài hơn 100 triệu năm, cho
đến cách đây 530 triệu năm là thời kỳ băng hà chấm dứt; những loại động vật đầu
tiên xuất hiện, được gọi là thời đột xuất Cambri Explosion; chính sự phong phú
hiện diện của thực vật đã làm lượng oxy tăng lên đủ để động vật phát triển
xương và có thân hình to lớn.
4)- Các nhà Nhân chủng
học ngành huyết thống (đạo Phật và Khoa Học trang 262) cho rằng có hai chủng
loại khác nhau:
– Chủng loại Lucy có 4
loại khác nhau cách đây từ 1 tới 4 triệu năm. Chủng loại Lucy đã tìm thấy bộ
xương sọ ở Hadar, Phi châu.
– Chủng loại Homo cũng
có 4 loại khác nhau cách đây từ 1 tới 3 triệu năm.
Năm 1980, Allan Wilson, Rebecca Cann, và
Mark Stoneking đưa ra bằng chứng về Vi Năng tử DNA để nói rằng bà Tổ loài người
xuất phát từ Phi-Châu cách đây 200,000 năm, rồi một số di cư tới Âu-Châu (Đạo
Phật và Khoa Học, trang 265).
Nhưng giả thuyết này bị chống đối, nhà
khoa học gia Ayala cho rằng người đàn bà Phi-Châu không thể coi là thủy tổ của
tất cả nhân loại, mà di tử được truyền thừa từ nhiều tổ tiên chứ không phải một
hay một số ít tổ tiên.
5)- Ông Robert L Drit
thuộc đại học Yale Hoa-Kỳ tìm nguồn gốc tổ tiên bằng cách hoán chuyển Di-tử
(Gene Mutual) trong những đoạn đặc biệt của dây nhiễm sắc (Chromosome Y), là
những dây di truyền từ cha đến con. Bằng cách hoán chuyển với một tỉ lệ ngược
thời gian nhiều thế hệ đến một điểm mà nhân loại có một ông tổ chung; ông tính
ra là 270,000 năm (Đạo Phật và Khoa Học, trang 267).
Nhưng ông Mike Hammer nói rằng ông Dorit
chỉ nghiên cứu 38 người trên thế giới chưa đủ, cần nghiên cứu nhiều người khác
nữa trên thế giới.
6)- Christ Turner 2,
Giáo sư Nhân chủng học đại học Arizona Hoa-Kỳ nghiên cứu 250,000 chiếc răng cho
rằng người tiền sử, nói rằng nếu con người hiện đại chỉ xuất hiện ở một nơi,
thì nơi đó phải là vùng Đông Nam Á châu, vì những yếu tố ông thâu thập được
chứng minh như thế (Đạo Phật và Khoa Học trang 269).
Nhưng Chris Stringer, trưởng toán nghiên
cứu nguồn gốc loài người tại Viện Bảo Tàng Lịch-sử thiên nhiên ở Luân-Đôn không
đồng ý và cho rằng yếu tố thâu thập về răng chỉ chứng tỏ rằng Á-Châu là nơi di
cư tản mát của loài người sau khi xuất phát từ Phi-Châu.
LỜI BÀN VÊ KHOA HỌC:
Xem vậy, lâu lâu các nhà khoa học lại
khám phá ra một điều mới lạ có liên quan đến nguồn gốc loài người, loài vật và
thực vật; nhưng xem ra chưa phải là kết quả cuối cùng, thậm chí điều khám phá
ra sau lại trái với điều khám phá ra trước, nhất là các con số đưa ra, làm cho
người đọc lẫn lộn, bối rối, vì chưa rõ ràng. Có người bảo các nhà khoa học như
những người mù sờ voi chỉ trúng một phần thôi chứ không trúng hết, nói vậy cũng
là qúa khe khắt, dù sao, họ cũng đang chứng minh bằng khoa học thực nghiệm được
một phần nào mà đức Phật đã dạy trước kia như có những sinh vật nhỏ bé trong
nước, vũ trụ vô biên, thế giới vô số nhiều hơn cát sông Hằng v.v….,.
Toàn Không
Bài liên quan:
●
ĐỨC PHẬT GIẢNG VỀ NGUỒN GỐC CON NGƯỜI (HT. Thích Minh Châu)
●
QUAN ĐIỂM CỦA PHẬT GIÁO VỀ NGUỒN GỐC LOÀI NGƯỜI (Báo Giác Ngộ)
>ל�
Discussion about this post