BỨC TƯỢNG GỖ
Thơ: Hoang Phong
Diễn ngâm: Bảo cường
Trên bệ, bức tượng Bụt ngồi im,
Tôi nghe âm vang từng thớ gỗ,
Có tiếng chim trong rừng,
Cả tiếng rì rào của lá,
Thì thầm, tiếng hẹn hò của sâu.
Trên đường vân mặt gỗ,
Tôi thấy màu xanh trên cành,
Ửng ánh hồng màu mây.
Trên vết gân kẻ nứt, có nắng ấm mặt trời,
Mạch tế bào hơi thở.
Trên hình thù nét mặt, có bóng hình người thợ.
Trong ánh mắt hiền hòa, có bàn tay người khắc.
Thấm trong từng mạch gỗ,
Dòng nhựa cây từ đất,
Mạch nước nguồn từ sông.
Trong hương, Tượng ngồi im trên bệ.
Khói mê, tôi ngồi im trên chiếu.
Bỗng tôi nghe thấy tiếng gặm nhấm,
Của mối mọt trong cây?
Của sâu bọ trong chiếu?
Xác thân tôi, vi sinh vật đông đảo như cát cửa sông Hằng,
Chúng đang sống, sinh sôi và gặm nhấm.
Giật mình trong hốt hoảng,
Ngước nhìn lên, qua khói mỏng:
Hiền hòa và nhân hậu,
Bụt mỉm cười trong hương.
Bures-Sur-Yvette, 15.07.02
Các nhà khoa học cho biết trên mỗi phân vuông của thân thể ta có khoảng 200 000 vi sinh vật thuôc loài sâu bọ – loài ve acarid / acarien – sinh sống, nhờ hơi ẩm của mồ hôi, hơi ấm của da thịt và lớp da chết do cơ thể đào thải dùng làm thức ăn. Trong miệng, mũi, tai, mắt, nách, háng, hậu môn, cơ quan sinh dục… có vô số vi sinh vật sinh sống. Trong ruột, bao tử, phổi… hàng triệu vi trùng sống chung với ta, vừa ký sinh vừa giúp đỡ ta trong việc tiêu hóa, hấp thu chất dinh dưỡng, loại bỏ bụi bặm và các thứ ô nhiễm. Nếu không có chúng thì xác thân ta có tồn tại được chăng? Chúng gắn liền với sự hiện hữu của thân xác ta. Ngoài ra cũng còn có vô số các loại vi trùng khác đang chờ đợi hoặc đang âm thầm tàn phá xác thân ta. Vậy xác thân này là nhà của ta hay là đất của chúng, hay chỉ là một mảnh đất chung? Thương chúng tất thương ta, thương ta hóa ra là thương chúng!
Bỗng tôi giật mình và hoảng hốt, một luồng chấn động lan truyền khắp mạch máu và tế bào trong cơ thể tôi. Nhìn lên, trong cái bất động của tượng gỗ, tôi thấy sức sống của cả vũ trụ này, liên đới và buộc chặt với sự tồn vong và hạnh phúc của từng vi sinh vật trong xác thân tôi. Và trong sâu thẳm của yên lặng mênh mông nơi gương mặt Tượng gỗ, tôi chợt thấy một nụ cười.
Tôi xin quỳ xuống và úp mặt lên chiếu, ước mong vạn vật, bất cứ duới hình thức nào, từ hạt cát, cọng cỏ, cho đến các sinh vật bên trong và bên ngoài thân xác tôi, dù nhỏ nhoi cách mấy, hữu hình hay vô hình, ngạ quỷ hay thánh nhân, trong lòng đất sâu, trên mặt địa cầu hay bên ngoài vũ trụ, nơi a tỳ hay thượng giới, tất cả đều được an vui và hạnh phúc. Mong lắm thay, ước mơ lắm thay!
Tôi xin được ngàn năm úp mặt xuống chiếu để gần gũi với hạnh phúc của muôn loài sinh vật trong khắp vũ trụ, trên thân thể tôi và cả bên trong thân xác tôi. Chúng tôi xin nhường nhịn nhau, chia sẻ với nhau từng hơi thở ấm và cả những xúc cảm mong manh phát sinh từ mảnh đất chung vô nghĩa và nhỏ nhoi này. Tôi chỉ dám ước mơ xin được giữ lại cho tôi một nụ cười.
Discussion about this post