VUA KHỈ VÀ THỦY QUÁI
(Năm Bính Thân kể chuyện “Tiền Thân Đức Phật”)
Ngày xưa trong chốn rừng sâu
Có bầy khỉ nọ cùng nhau họp đoàn
Đếm ra đủ tám mươi ngàn
Bầu ra vua khỉ đầu đàn chỉ huy
Thân hình vua lớn dị kỳ
Lại thêm đầu óc rất chi tuyệt vời.
Thế rồi một buổi đẹp trời
Họp bầy, vua khỉ ban lời khuyên răn:
“Hãy nghe đây, các thần dân!
Rừng nhiều cây trái vô ngần độc thay
Cùng nhiều hồ nước quanh đây
Chứa loài thủy quái lâu nay nấp rình,
Ai ăn quả lạ trên cành
Hay là uống nước hồ mình không quen
Đừng ăn, đừng uống ngay liền
Hỏi ta trước đã, chớ nên vội vàng!”
Nghe lời vua khỉ khôn ngoan
Cho nên bầy khỉ cả đoàn tuân theo
Tránh xa chết chóc hiểm nghèo
Rừng thiêng, nước độc trăm điều gian nguy.
*
Thời gian trôi, một ngày kia
Cả bầy khỉ tới bên lề rừng hoang
Kiếm ăn suốt buổi lang thang
Giờ này mệt mỏi cả đoàn ngừng chân
Ngồi quanh hồ lạ ở gần
Dù đang khát nước, ngại ngần lắm thay
Nào đâu dám uống nước ngay
Đành chờ vua khỉ tới đây thăm dò.
Ngay khi vua khỉ tới hồ
Thấy toàn bầy vẫn ngồi chờ ở quanh
Bèn khen: “Quả thật khôn lanh
Chờ ta dò xét tình hình tại đây!”
Mắt tinh vua khỉ thấy ngay
Dấu chân súc vật in đầy chung quanh
Nhưng đều đi xuống hồ xanh
Dấu chân trở lại quả tình thấy đâu
Nên vua khỉ nhận ra mau
Có loài thủy quái ẩn sâu dưới này,
Vua bèn nói với cả bầy:
“Coi chừng quái vật hồ đây hại mình!”
*
Quả nhiên có quỷ thật tình
Quỷ chờ chẳng được hiện hình trồi lên
Vừa hung dữ, vừa cuồng điên
Bụng xanh, mặt trắng, lông đen, mắt lồi
Móng chân đỏ nhọn kinh người
Quỷ lên tiếng nói: “Xin mời xuống ngay
Xuống đây uống nước hồ này
Cớ sao nhịn khát mà gây muộn phiền!”
Đáp lời vua khỉ hỏi liền:
“Hồ này có phải thuộc quyền mi không
Và mi thường cũng ăn luôn
Những ai chót dại sa chân chốn này?”
Quỷ bèn đáp: “Đúng vậy thay
Ta ăn tất cả, lâu nay quen rồi
Chim muông, súc vật, con người
Ngươi to xác chắc thịt tươi đậm đà!”
Quỷ thèm, nước miếng chảy ra
Ướt cầm lông lá thật là hãi kinh.
Nhưng vua khỉ rất thông minh
Bao năm tu luyên quả tình khôn ngoan
Tỏ ra bình thản nói rằng:
“Hại ta nào có dễ dàng vậy đâu
Hồ này thủng thẳng trước sau
Bầy ta uống hết ai nào cản ngăn!”
Quỷ bèn cất tiếng cười gằn:
“Sao ngươi làm chuyện khó khăn động trời!”
Nghiêm trang vua khỉ trả lời:
“Dùng tre làm ống hút thời dễ thay
Ống dài hút nước lên ngay
Chúng ta xa cách tầm tay mi rồi
Mi làm sao với tới nơi
Làm sao ăn sống nuốt tươi cả bầy?”
*
Từ trong quá khứ trước đây
Thật ra vua khỉ đã dầy công phu
Bao năm tu luyện thượng thừa
Cho nên tài giỏi dễ thua ai nào.
Tre thường từng đoạn nối nhau
Bên trong mỗi đoạn có đầu có đuôi
Mắt tre thành đốt ngăn đôi
Dễ gì mà hút nước nơi hồ này,
Phải nhờ vua khỉ ra tay
Thổi vào cho đốt rơi ngay ra ngoài
Thành tre ống rỗng và dài
Rừng tre theo đó tức thời rỗng ngay
Tám mươi ngàn khỉ quanh đây
Bẻ tre, uống nước hồ này cùng nhau.
Quỷ nhìn thấy nước rút mau
Khoanh tay bất lực, có đâu kịp ngờ
Sôi gan, bực tức, thẫn thờ
Trườn mình xuống dưới đáy hồ lặn luôn
Chỉ còn bóng nước chập chờn
Nổi lên như chở nỗi hờn oán than!
Từ ngày đó khắp nhân gian
Có loài tre mới trên ngàn rỗng không
Tre dài, đầu cuối suốt thông
Mắt cùng với đốt trong lòng biến luôn.
NHẬN DIỆN TIỀN THÂN ĐỨC PHẬT:
Vua khỉ là tiền thân Đức Phật.
Thủy quái là Đề Bà Đạt Đa
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(phỏng dịch theo bản văn xuôi
THE MONKEY KING
của Ven. Kurunegoda Piyatissa & Tod Anderson)
Discussion about this post