NHÁNH TAY THIÊN THỦ TRÊN NON LINH THỨU
(Trần thị Hoa Trắng)
Bài
viết nầy không với mục đích ghi lại chi tiết chuyến hành hương trên đất Ấn tháng 3 năm 2011, mà chỉ như một cái nhìn về
cảnh tượng thiên nhiên đã hiện thân thuyết pháp trên một tàng cây hoang dã tại
Linh Thứu sơn.
Tàng cây in lại trên bức ảnh thật bình
thường, trông như một loài cây hoang mọc đã lâu lắm rồi trên khoảng đất gồ ghề khó bước, chung quanh nhiều cỏ dại
che mất lối đi. Tàng cây có hình dáng lạ kỳ, từng nhánh đơm thêm từng nhánh mới,
dường như chỉ cần có một chỗ nhỏ nhoi nào đó ở thân cây thì mầm cây tức thì nẩy
nhánh, đơm cành. Thân cây thoáng nhìn không đủ lớn để mang hết chừng ấy nhánh lớn,
nhánh nhỏ, nhánh cao, nhánh thấp, nhưng vẫn oằn thân chịu đựng với một dáng vẻ
bao dung pha lẫn hùng tráng.
Từ
đâu đó, bài kệ “Quán Phật” của Thiên Thai Trí Giả mà thuở nhỏ tôi đã gắng công
tập tành phiên dịch, và thích ngâm nga một mình bổng hiện về thấp thoáng trên mỗi
nhánh lá xanh:
sinh mà giải cứu Thuyết pháp độ thoát sáu nẻo trầm luân. Tâm vốn từ bi kiên cố Tướng sẳn đoan nghiêm tự tại Có cảm tất có ứng, nguyện nguyện đáp bồi Vốn dòng pháp tử, con nay tiếp thừa tịnh quán Chí tâm xưng tán mật ngôn, giữ gìn pháp thủy. Pháp thủy kia, Vuông tròn tùy khí, có không nhậm thời Mùa xuân tuôn tràn, mùa đông lắng đọng Xuyên sâu bờ mạch lớn rộng thay Cội nguồn thâm áo mênh mông khó lường thay. Linh diệu vô cùng tận Như rồng ẩn khe trong, như trăng dầm ao biếc. Hoặc trên ngọn bút đấng minh vương ban ân cùng khắp, Hoặc tại đầu nhánh liễu xanh của bậc đại từ tuôn thơm
giọt ngọc. Một hạt sương trong, mười phương nhuần tịnh.
Tàng cây trước mắt tôi không phải là
nhánh liễu thanh thoát như trong bài kệ nầy mà dường như đang vươn ra nghìn
cánh tay như muốn ôm trọn bầu trời khiến tôi liên tưởng đến Đức Quán Âm nghìn mắt,
nghìn tay. Nhánh tay thiên thủ.
Vì sao mà phải có đến nhiều tay như vậy.
Một số lớn người có lòng tin vào Bồ tát Quán Thế Âm thường nghĩ rằng vì lòng đại
bi của Bồ tát quá lớn rộng nên phải cần nhiều mắt để không bỏ sót chúng sinh,
nhiều tay để nâng đở chúng sinh, và nhất là luôn luôn tầm thinh cứu khổ. Vì
lòng tin quá mãnh liệt cho nên sự cảm ứng cũng khôn lường. Nghìn bàn tay để bồng
bế, dắt dìu, nghìn ánh mắt để trông nom, săn sóc.
Đứng trước tàng cây tôi bổng nhiên ngậm
ngùi.
Lòng
thế nhân dâu bể khôn dò, tâm ái dục hẫy hừng khó lấp. Cái khổ của con người từ
đó mà sinh. Có rồi lại muốn có thêm, cầu rồi lại cầu nữa, được rồi lại muốn được.
Dù cho Bồ tát có nghìn tay có lẻ không phải vì lý do để cho đủ số tay mà đáp ứng
những sự mong cầu nầy.
thủy kia, Vuông tròn tùy khí; có, không nhậm thời. Mùa xuân tuôn tràn, mùa đông lắng đọng.
Nếu đã nói rằng “tùy khí, nhậm thời”
thì không phải chỉ có một khí, một thời. Nếu chỉ có một khí và một thời thì
không thể “tùy” 隨và “nhậm” 任được. Vì vậy mà phải có nghìn khí, nghìn thời để cứu vớt
chúng sinh.
Khí và thời vốn sẳn, nhưng tùy và nhậm
như thế nào?.
Kinh
nói: “Phật bảo Vô Tận Ý Bồ Tát: Thiện nam tử, Nếu có chúng sinh trong quốc độ
nào đáng dùng thân Phật được độ thoát thì Bồ tát Quán Thế Âm liền hiện thân Phật
mà vì đó nói pháp. Người đáng dùng thân Duyên Giác được độ thoát liền dùng thân
Duyên Giác mà vì đó nói pháp…”.
Như vậy, cái đại sự nhân duyên mà Bồ
tát xuất hiện trên thế gian có trong hai chữ “tùy” và “nhậm” nầy. Nhưng nếu nói
rằng tùy và nhậm là chuyện riêng của Bồ tát thì hóa ra chuyện riêng của chúng
sinh là tùy chuyện mà cầu xin?. Người học Phật chân chính không tin như vậy và
không chỉ muốn như vậy. Không chỉ muốn như vậy thì người học Phật nên tùy duyên
mà chuyển tâm, tùy thời mà khai tuệ. Chuyển từ tình phàm sang ý thánh, từ ngu
sang trí, từ ác thành thiện. Lại cũng có người nói rằng: chưa đủ duyên nên chưa
ăn chay được, chưa tụng kinh được v.v… Nghĩ cho cùng thì “duyên” do ai tạo?.
Duyên thực ra chỉ là một tên gọi khác của nhân và quả mà thôi. Con người có hai
bàn tay, một bàn tay gieo nhân, một bàn tay gặt quả. Duyên là cái nằm trong hai
bàn tay nầy. Duyên không thể ở ngoài nhân quả được. Huống chi mười hai nhân
duyên cũng không phải là thực thể, mà có lúc đến thì có lúc đi, như có, như
không, như huyễn, như hóa. Nếu chính mình không làm chủ nhân quả và nhân duyên
thì ai làm chủ?. Tu là sửa, sửa để được an lạc, không bị vô minh câu thúc. Như
vậy, tu sửa là để được tự do. Một con người tự do thì không chỉ nghĩ đến chuyện
xin xỏ những thứ mình cần, dù tinh thần, dù vật chất.
Trở lại bài pháp ngắn của Đức Lạt Ma
XIV nhắn gởi người Việt nam trên đất Ấn trong chuyền hành hương nầy:
“ Đức Phật không phải là đấng tạo hóa. Ngài là
một con người bình thường, đã tu hành và đã giác ngộ viên mãn, và đối với đạo
Phật, mọi sự mọi vật đều do nhân duyên sinh khởi, do định luật nhân quả. Muốn đạt
được hạnh phúc chân thật thì cần phải an lạc, và muốn được an lạc thì cần phải
có lòng từ bi. Làm sao để chúng ta phát triển được lòng từ ? Chỉ nghĩ đến cũng
chưa đủ mà cần phải làm sao để chuyển hóa tâm niệm và hành động của mình trong
đời sống hàng ngày. Chìa khóa cho một thế giới hòa bình, hạnh phúc và an lạc bản
thân chính là sự phát triển tâm từ… Mỗi người chúng ta đều có Phật tánh và cần
nỗ lực thực hành để giác ngộ như Phật”.
(Trần thị Hoa Trắng)
CÙNG TÁC GIẢ:
LIÊN QUAN ĐẾN BÀI GIẢNG “LUẬN VỀ NIỆM PHẬT” Của HT. Thích Thanh Từ
(11/02/2010 08:49 AM)
Discussion about this post