Tụng kinh thi có công đức hay phước đức gì không và có được Phật thương, Phật gia hộ gì không ?
Kinh điển là lời và ý của phật dạy cho chúng ta biết hiểu để tu tập thân tâm, nhờ vào sự tu tập thân và tâm thì chúng ta mới có giác ngộ và giải thoát.Kinh điển chỉ là phương tiện để cho chúng ta biết con đường tu tập cho đúng cách tạo công đức cho mình, vì vậy đọc tụng hiểu được nghĩa của kinh để thực hành tu tập thân và tâm thì khi đó mới có công đức. Còn người tụng đọc kinh mà không tu tập (không thực hành) thì chẳng có công đức gì cả dù hàng ngày chúng ta có tụng đọc bao nhiêu thời kinh thì cũng chẳng có công đức gì.
Kinh chúng ta tụng đọc rõ ràng, mạch lạc, có sức cuốn hút tạo cho người khác nghe, thấy được ý và nghĩa của kinh, giúp cho người khác tinh tấn thêm trong việc tu tập hoặc người khác nghe, thấy sự tốt đẹp của kinh, mang lại lợi ích cho cuộc sống của họ, để họ tìm hiểu học theo lời Phật dạy thì khi đó chúng ta có phước đức. Đó là chúng ta được người kính trọng thương yêu trong cuộc sống .
Chúng ta tụng đọc kinh có được Phật thương Phât gia hộ không ? Xin thưa, không hề có chuyện đó, vì Đức Phật của chúng ta không cần chúng ta đọc lại lời Ngài dạy cho Ngài nghe. Mặc khác lòng từ bi của Đức Phật đối với chúng sanh là hoàn toàn bằng nhau, không có chuyện con Phật dòng họ, bà con của Phật hay là đệ tử của Phật thì Phật thương hơn người khác. Lòng từ bi của Đức Phật mang tính bình đẳng tuyệt đối vì vậy người tụng đọc kinh hay người không tụng đọc hoàn toàn như nhau .
Và cũng như thế Đức Phật không cần chúng ta lễ lạy Ngài, và sự lễ lạy đó cũng không được Phật thương hơn người không lễ lạy Phật. Vì vậy chúng ta không cần phải lễ lạy Ngài 500 lạy hay 1000 lạy mỗi ngày. Đức Phật là một người thầy dẫn đường vĩ đại của nhân loại vì vậy chúng ta lễ lạy Phật là thể hiện lòng tôn kính đối với Ngài và cao hơn nữa lễ Phật và tụng đọc kinh điển để chuyển hóa tâm mình tinh tấn tu tập thân và tâm ấy mới là công đức vô lượng cho chúng ta .
Ngoài việc tu tập hằng ngày, tụng đọc kinh nếu nhất tâm, không để tâm mình loạn động theo cảnh, đạt cảnh giới từ nhất niệm đến vô niệm là cận định cho tâm thanh tịnh, và khi tâm thành thục có thể đạt được tâm thanh tịnh.
Trong lịch sử phật giáo Ngài Huyền Giác thiền sư tụng đọc kinh Duy Ma Cật mà chứng tâm thanh tịnh đại ngộ .
Trong kinh pháp cú Đức Phật có dạy :
“Dẫu tụng nhiều kinh điễn
Không hiểu , ích lợi gì
Chỉ rõ một câu pháp
Thực hành sẽ đắc đạo” .
Công đức là thành quả tu tập thân tâm mà chúng ta có được. Vì vậy nó tồn tại lâu dài giúp cho thân và tâm ta có an lạc trong cuộc sống và nó còn tạo ra phước đức cho chúng ta nữa. Công đức làm cho nhân quả của chúng ta luôn tốt đẹp không có sự mất đi trong cuộc sống .
Phước đức là nghiệp lành, quả tốt mà chúng ta tạo ra khi mang đến những lợi ích cho người và chúng ta được nhận lại. Phước đức mang tính chất tương đối không lâu dài và có thể còn mất .
Thầy Núi
Namo Buddhaya
Xem thêm:
Bái sám, lễ lạy có diệt được tội không? (Thích Nhật Từ)
.
Discussion about this post