KHÔNG DÍNH MẮC
Thiện Phúc
Thế
giới mà chúng ta đang sống là thế giới của dục vọng. Mọi chúng sanh được sinh
ra và tồn tại như là một sự kết hợp của những dục vọng. Chúng ta được sinh ra
do sự ham muốn của cha của mẹ. Khi chúng ta bước vào thế giới này chúng ta trở
nên mê đắm vật chất, và tự trở thành nguồn gốc của dục vọng. Chúng ta thích thú
với những tiện nghi vật chất và những khoái lạc của giác quan. Vì thế chúng ta
chấp trước vào thân này, nhưng xét cho cùng thì chúng ta thấy rằng thân này là
nguồn gốc của khổ đau phiền não. Vì thân này không ngừng thay đổi. Chúng ta ao
ước được sống mãi, nhưng từng giờ từng phút thân xác này thay đổi tử trẻ sang
già, từ sống sang chết. Chúng ta có thể vui sướng trong lúc chúng ta còn trẻ
trung khỏe mạnh, nhưng khi chúng ta quán tưởng đến sự già nua bệnh hoạn, cũng
như cái chết luôn đe dọa ám ảnh thì sự
lo âu sẽ tràn ngập chúng ta. Vì thế
chúng ta tìm cách trốn chạy điều này bằng cách né tránh không nghĩ đến nó. Tham
sống và sợ chết là một trong những hình thức chấp trước. Chúng ta còn chấp trước
vào quần áo, xe hơi, nhà lầu và tài sản của chúng ta nữa. Ngoài ra, chúng ta
còn chấp trước vào những ký ức liên quan đến quá khứ hoặc những dự tính cho
tương lai nữa.
Hành
giả tu thiền nên luôn có thái độ ‘Nhìn mà không thấy, nghe mà không hay, ngửi
mà không có mùi.’ Tại sao lại nhìn mà không thấy? Bởi vì có sự hồi quang phản
chiếu. Tại sao nghe mà không hay? Bởi vì phản văn văn tự kỷ, tức quay cái nghe
để nghe chính mình. Tại sao ngửi mà không có mùi? Bởi vì thâu nhiếp thân tâm,
nên mùi vị không làm cho mình dính mắc. Đây là trạng thái khi mắt nhìn sắc mà
không thấy sắc, tai nghe tiếng mà coi như không có âm thanh, mũi ngửi mùi hương
mà không thấy có mùi hương, lưỡi nếm mà không thấy có vị, thân xúc chạm mà
không thấy có cảm giác, ý có pháp mà không dính mắc vào pháp.
Theo
Kinh Kim Cang, phàm cái gì có hình tướng đều là pháp hữu vi. Pháp hữu vi cũng
giống như một giấc mộng, mộ thứ huyễn hóa, một cái bọt nước, hay một cái bóng
hình, một tia điển chớp, toàn là những thứ hư vọng, không có thực chất. Hết thảy
mọi thứ đều phải quán như vậy, mới có thể hiểu minh bạch lẽ chân thật, để chúng
ta không chấp trước, không bị vọng tưởng quấy nhiễu.
“Hết
thảy các pháp hữu vi
Như
mộng, huyễn, bào, ảnh.
Như
sương, như điển chớp
Nên
quan sát chúng như vậy.”
Theo
Kinh Tứ Thập Nhị Chương, Chương 18, Đức Phật dạy: “Pháp của ta là niệm mà không
còn chủ thể niệm và đối tượng niệm; làm mà không còn chủ thể làm và đối tượng
làm; nói mà không có chủ thể nói và đối tượng nói; tu mà không còn chủ thể tu
và đối tượng tu. Người ngộ thì rất gần, kẻ mê thì rất xa. Dứt đường ngôn ngữ,
không bị ràng buộc bất cứ cái gì. Sai đi một ly thì mất tức khắc.”
88.
Non-Attachment
Our
world is a world of desire. Every living being comes forth from desire and
endures as a combination of desires. We are born from the desires of our father
and mother. Then, when we emerge into this world, we become infatuated with many things, and become ourselves
well-springs of desire. We relish physical comforts and the enjoyments of the
senses. Thus, we are strongly attached to the body. But if we consider this
attachment, we will see that this is a potential source of sufferings and
afflictions. For the body is constantly changing. We wish we could remain alive
forever, but moment after moment the body is passing from youth to old age,
from life to death. We may be happy while we are young and strong, but when we
contemplate sickness, old age, and the ever present threat of death, anxiety
overwhelms us. Thus, we seek to elude the inevitable by evading the thought of
it. The lust for life and the fear of death are forms of attachment. We are
also attached to our clothes, our car, our storied houses, and our wealth.
Besides, we are also attached to memories concerning the past or anticipations
of the future.
Zen
practitioners should always have this attitude ‘Looking but not seeing, hearing
but not listening, smelling but not noticing the scent.’ Why is it described as
‘looking, but not seeing?’ Because the person is returning the light to shine
within, and introspecting. Why is it ‘hearing, but not listening?’ Because he
is turning the hearing to listen his own nature. Why does it say, ‘smelling,
but not noticing the scent?’ Because he has gathered back his body and mind,
and is not disturbed any longer by scent. At this time, the cultivator’s eyes
contemplate physical forms, but the forms do not exist for him. His ears hears
sounds, but the sounds do not exist for him. His nose smells scents, but those
scents do not exist for him. His tongue tastes flavors, but for him, those
flavors do not exist. His body feels sensations, but does not attach itself to
those sensations. His mind knows of things, but does not attach to them.
According
to the Vajra Sutra, anything with shape or form is considered a “dharma born of
conditions.” All things born of conditions are like dreams, illusory
transformations, bubbles of foam, and shadows. Like dewdrops and lightning,
they are false and unreal. By contemplating everything in this way, we will be
able to understand the truth, let go of attachments, and put an end to random
thoughts.
things born of conditions are like dreams,
Like
illusions, bubbles, and shadows;
Like
dewdrops, like flashes of lightning:
Contemplate
them in these ways.”
According
to the Sutra In Forty-Two Sections, Chapter 18, the Buddha said: “My Dharma is
the mindfulness that is both mindfulness and no-mindfulness. It is the practice
that is both practice and non-practice. It is words that are words and
non-words. It is cultivation that is cultivation and non-cultivation. Those who
understand are near to it; those who are confused are far from it indeed. The
path of words and language is cut off; it cannot be categorized as a thing. If
you are off (removed) by a hair’s breadth, you lose it in an instant.”
(●
THIỀN TRONG ĐỜI SỐNG ZEN IN LIFE Thiện Phúc )
SÁCH CÙNG TÁC GỈA
Discussion about this post