Thói quen dửng dưng
Việt Hà
Chiều thứ Bảy cuối tuần, sau một ngày nóng nực người dân thành phố Đà
Nẵng ai cũng muốn ra biển tắm hay thỏa sức nô đùa với con sóng cho quên đi cái không khí ngột ngạt oi bức đang hoành hành. Đến cầu
sông Hàn, người từ hai lối đổ về rất đông, đúng lúc đó thì đèn đỏ ở ngã ba bật lên.
Tôi dừng xe và vẫn để máy nổ chờ tín hiệu đèn xanh thì thấy một em gái đi xe gắn máy mang biển số 36 – thuộc tỉnh Thanh Hóa. Tôi đoán, có lẽ em là tân sinh viên mới vào đây nhập học, vì nhìn em còn trẻ lắm, gương mặt như ánh lên sự háo hức và tự hào về thành tích của kỳ thi lớn vừa trải qua. Em đi đến đúng đèn đỏ thì xe bị tắt máy, không đề cũng chẳng đạp được.
Đèn đỏ đã chỉ sang giây thứ 30. Chỉ còn 30 giây nữa là đến đèn xanh mà em ấy vẫn nai lưng ra hì hục đạp cần khởi động máy. Đường thì mỗi lúc
một đông. Cái xe máy cũng ì ra một cách cố ý… Rất nhiều thanh niên đi bên cạnh nhưng chẳng có ai giúp em cả. Gương mặt mồ hôi nhễ nhại nhưng em vẫn cố gắng làm cho máy nổ. Tôi đi bên cạnh thấy thương quá nên dựng xe bên mé đường đến giúp em một tay. Mọi người nhìn tôi như người ngoài hành tinh vậy, vì lúc đó tôi chuẩn bị đi dự đám cưới một người bạn
thân nên có trang điểm một chút và ăn mặc khá tươm tất. Có lẽ giúp một người không quen biết trong suy nghĩ của mọi người là một việc đáng ngạc
nhiên lắm. Mọi người hình như cũng không ai quen giúp một người lạ ngoài đường như vậy. Cuối cùng cái xe cũng nổ máy được ở giây thứ năm của đèn xanh. Tôi cũng lên xe đi vội vì phía sau còn một đoàn người đang
chờ xe tôi dịch chuyển, nếu chần chừ sẽ gây “tắc” đường mất. Tôi không kịp nhìn lại em, chỉ nghe tiếng cảm ơn rất nhỏ thoảng bay trong làn gió mát…
Trong lòng tôi nhen nhóm một niềm vui nhưng cũng chợt buồn! Thấy
mọi người sống vô tình với nhau quá. Nhớ lại một lần tôi bị ngã xe rất đau trước cổng siêu thị Big C, sandal bị bật ra, chân sưng lên, tím bầm,
áo mưa bị rách te tua thế mà không một ai giúp tôi đứng dậy cả, dù nam nữ thanh niên vào siêu thị mua sắm rất đông. Cũng may ông trời còn thương tôi nên tôi chỉ bị trầy xước nhẹ phần mềm thôi. Tôi tự dựng xe, mặt lạnh tanh vì sự vô tình của mọi người. Dù rất đau nhưng tôi thấy không thể yếu đuối trong hoàn cảnh đó được; bình thường tôi đã khóc òa
lên rồi.
Sau vụ ngã xe tôi càng ý thức hơn một điều rằng khi ai đó ở ngoài đường gặp khó khăn, cho dù là một người lạ mà mình trong khả năng có thể
giúp thì hãy làm một điều gì đó cho họ. Hãy giúp và hỗ trợ họ vì chính bản thân mình trước nhất… Vì có thể một lúc nào đó chính chúng ta cũng có thể gặp những điều không may như họ! Thế nhưng tôi thật sự chạnh lòng bởi không thể chối bỏ một sự thật: cuộc sống ngày càng hiện đại thì
giới trẻ ngày càng hờ hững, dửng dưng với cuộc sống của mọi người xung quanh! „
Tạp Chí Văn Hóa Phật Giáo số 143
BÀI ĐỌC THÊM:
Nữ tài xế bị cưỡng bức:
Câu chuyện cảnh tỉnh hay chỉ là sự trả thù tàn bạo
Mấy ngày nay, câu chuyện về nữ tài xế xe bus lan truyền trên mạng đã gây tác động lớn đến cảm xúc và suy nghĩ của độc giả.
Câu
chuyện xảy ra trên một chuyến xe bus trên đường núi đồi, nữ lái xe bus bị 3 kẻ du côn ép xuống đường cưỡng bức, trong số hành khách chỉ có một người đứng ra bảo vệ cô gái nhưng không thành. Sau đó nữ lái xe bus đã trả người bảo vệ mình ra khỏi xe để lao xe xuống vực thẳm chết chung với
3 kẻ du côn và đám người vô cảm bạc nhược.
Hơn
5 nghìn lượt bình luận trên yahoo, hàng nghìn lượt chia sẻ và bình luận
đã xuất hiện và nối dài trên tường của các facebook trong vài ngày trở lại đây. Và hàng nghìn câu hỏi bật ra: Bao nhiêu lần mình từng thờ ơ với
những giấy phút hoạn nạn, khó khăn của người khác? Mà bạn hoàn toàn có thể giúp đỡ? Đôi khi, chúng ta quá vô cảm với cuộc sống quanh mình!
Phần
lớn các bình luận của độc giả và cộng đồng mạng đều rất đồng cảm với nữ
tài xế và rất hả hê với kết cục của 3 kẻ du côn và 10 người khách hèn nhát. Mục đích của câu chuyện này là gì? Là luật nhân quả, là kết cục của sự thờ ơ vô cảm và sự vô cảm sẽ không có đất sống trong xã hội này? Hay đây là câu chuyện thiếu tính nhân văn với sự trả thù tàn bạo.
Cái
kết của câu chuyện đã chỉ ra tính chất vô nhân đạo của một hành vi manh
động tự phát. Cô gái phẫn uất vì bị cưỡng bức đã lao xe xuống vực, trên
xe có tất cả 13 người bao gồm kẻ thủ ác. Những người đó phạm tội, họ sẽ
bị trừng phạt và xét xử bởi luật pháp bằng những khung hình đã được soạn thảo và ghi nhận. Cô gái hay chúng ta không có quyền tước đi mạng sống của ai trong 13 người đó. Những gì ta cố làm để trừng trị những kẻ hiếp dâm và kẻ hèn nhát chỉ đơn thuần là hành động thiếu lý trí trong thời điểm bùng phát cảm xúc. Thực thi công lý, xã hội đã giao trách nhiệm cho cảnh sát và quan toà.
Xã hội phát triển thì tất yếu còn có nhiều mặt trái nhưng không phải vì thế mà chúng ta, những người xung quanh chúng ta đánh mất đi niềm tin về sự nhân văn hay tình người. Cách đây không lâu, vào ngày 8/9, người dân ở Bình Sơn, Quảng Ngãi cũng không khỏi đau lòng khi em Trần Văn Nguyên (14 tuổi, học sinh lớp 7 Trường THCS Bình Chánh, huyện Bình Sơn, tỉnh Quảng Ngãi) phải đối mặt với tương lai với đời sống thực vật, hậu quả của việc dũng cảm cứu bạn thoát khỏi dòng nước cuồn cuộn chảy xiết. Khi dìu bạn vào được đến bờ cũng là lúc em bị kiệt sức, chìm nghỉm giữa lòng nước giá lạnh.
Hay
như câu chuyện có hậu “Duyệt Duyệt Việt Nam” em gái Hồ Thị Thu Hương bị
tai nạn trên quốc lộ 1A.Trên đường có rất nhiều xe container và một số người đi xe máy qua lại. Nhưng tất cả mọi người chỉ ngó qua rồi đi hoặc đứng đằng xa trông lại mà sợ không dám đến gần người bị tai nạn.Và em Hương trong tình trạng nguy kịch đã được hai sinh viên Nguyễn Công Hiến và Nguyễn Viết Sơn đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Nguyễn Công Hiến và Nguyễn Viết Sơn |
Đơn
giản như một phần cơm trưa với giá 2000 đồng, một bình nước miễn phí làm mát lòng Hà Nội và Sài Gòn không chỉ là sự chia sẻ khó khăn với người nghèo mà đằng sau đó còn ẩn chứa thông điệp tình người cao cả của những tấm lòng nhân ái.

Tuy |
NGUYÊN VĂN:
Một Lúc Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng lòng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói: – “Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm chút nào nữa!”. Một vài hành khách khỏe hơn tìm cách lôi người Ba tên du côn mỉm cười với nhau một cách ranh mãnh và bình luận: -“Chắc tụi mình đã phục vụ cô nàng Xe Người đàn ông đã bị đuổi xuống xe đọc tờ báo và khóc. Không ai biết ông khóc cái gì và vì sao mà khóc!. |
Nguồn: aFamily.vn/PLXH
Discussion about this post