SUỐI NGUỒN BÌNH ĐẲNG GIÁC
Thích Nữ Chân Liễu
Pháp vũ đồng lưu, lưu bất đoạn
Phật đăng phổ chiếu, chiếu vô cùng
Mưa pháp tràn lan, lan chẳng dứt
Đèn từ rạng chiếu, chiếu không cùng.
(Tổ Khánh Hòa)
Từ ngàn xưa cho đến ngày nay, Phật Giáo
đồ khắp năm châu đã đón nhận ánh sáng khai ngộ của Đức Phật bằng sự chân thành
cung kính và tri ơn vô cùng vô tận. Khi còn là Thái tử Tất Đạt Đa, nhận thấy
cảnh sanh lão bịnh tử, đem đến sự thống khổ cho nhân loại, Ngài quyết tâm ra đi
tìm đạo giác ngộ giải thoát cho chúng sinh. Trải qua nhiều chặng đường cầu đạo
gian lao, với sáu năm kiên trì khổ hạnh, Đức Phật đoạn trừ được hết tham ái,
lậu hoặc và vô minh, chứng đắc quả vị vô thượng chánh đẳng chánh giác, trở
thành Đức Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Sau khi đắc đạo, Đức Thế Tôn nhắn gởi
nhân loại thông điệp: “Tất cả chúng sanh đều bình đẳng trong Phật tánh,
không phân biệt giai cấp quí tộc hay hạ tiện. Ta là Phật đã thành, tất cả chúng
sanh đều có khả năng thành Phật”. Nghĩa là không có giai cấp phân biệt
trong Phật tánh, khi mê lầm là chúng sanh, khi giác ngộ sẽ thành Phật. Ai cũng
có Phật tánh giống nhau và có thể tu hành để thoát vòng luân hồi sanh tử. Đó
chính là “Suối Nguồn Bình Đẳng Tánh” chân thật tuyệt đối.
Sự Bình Đẳng Trong Nhân
Gian:
Xưa kia, xã hội sống dưới sự thống
trị của giai cấp giàu có và đầy quyền lực. Do đó, tạo ra nhiều bất công và bất
bình đẳng về vật chất, quyền lợi và địa vị. Nhân gian thống khổ lầm than, đấu
tranh, hận thù, chết chóc luôn xảy ra. Vì phải chịu đựng sự áp bức bất công,
đau khổ, nghèo đói, và ly tán, người dân thường hay cầu khẩn, van xin, để được
nhiều điều ước muốn bình an như ý. Họ tìm tới những thuật sĩ và đạo sĩ, chuyên
dụ dẫn mê hoặc tín đồ nhẹ dạ, nhắm mắt tin tưởng những vị thần thánh huyền
thoại tưởng tượng, đầy vạn năng, có thể ban phước giáng họa theo lời cầu khẩn
van xin. Dựa vào những ảo tưởng mơ hồ đó, thường không được như ý, con người
chìm đắm trong đau khổ và thù hận, chiến tranh bùng nổ khắp nơi. Ngày nay, luật
pháp do con người đặt ra, tôn trọng nhân quyền trong xã hội tuy có tiến bộ,
bình đẳng được cải thiện trong một số lãnh vực cần thiết về đời sống, đạo đức
được đánh giá cao, nhưng đó chỉ là bình đẳng tương đối trong thế gian mà thôi.
Trong đời sống gia đình, giữa vợ
chồng, con cái, sự bình đẳng được đặt vào vị trí cho từng thành viên. Đạo đức
giữa vợ chồng là phải có sự tôn trọng, thương yêu, giúp đỡ lẫn nhau. Cha mẹ
phải có trách nhiệm về sự trưởng thành của các con. Phận làm con cũng phải vẹn
tròn hiếu đạo đối với cha mẹ. Như vậy ngay trong gia đình, sự bình đẳng tương
đối đem lại an lành và hạnh phúc. Đạo đức xã hội được cải thiện, đời sống bớt
đi tranh chấp, phân biệt đối xử, phải trái, hơn thua, được mất, giấc ngủ mọi
người tương đối được bình yên. Kinh Pháp Cú có dạy:
Người hơn thì thêm oán
Kẻ thua ngủ chẳng yên
Hơn thua đều xả bỏ
Giấc ngủ được bình yên.
Suối Nguồn Bình Đẳng Tánh
Trong Nhân Quả:
Chân lý nhân quả chi phối việc thiện
ác từ quá khứ, hiện tại và vị lai, trong nhiều đời nhiều kiếp. Những hành vi
thiện ác đều bình đẳng trong nhân quả, không có sự biệt trừ. Ai tạo nhân lành
thì hưởng kết quả an vui, ai gieo nhân ác thì lãnh hậu quả đau khổ. Con người
nếu biết dừng các nghiệp nhân xấu ác, bất thiện từ trước, ngày nay biết tạo
nhiều nghiệp nhân thiện lành phước báu; đến khi nghiệp quả, nghiệp báo xảy đến,
còn gọi là quả báo, con người cũng phải đền trả, nhưng nhờ có phước
báo nên chỉ đền trả một cách nhẹ nhàng hơn. Đó chính là “Suối Nguồn
Bình Đẳng TánhTrong Nhân Quả”. Kinh Pháp Cú có dạy:
Hận thù diệt hận thù
Trên đời không thể có
Từ bi chuyển hận thù
Hận thù sẽ tự diệt.
Như muốn được an lạc hạnh phúc, con
người phải biết xả bỏ oán kết với người, lấy ân báo oán, oán nghiệp sẽ tự tiêu
tan. Người muốn tạo phước đức, để không phải đền trả quả báo một cách nặng nề
do nghiệp nhân cũ, trước hết phải tự thanh lọc thân khẩu ý cho toàn thiện, tự
chế tham sân si của bản thân, tu nhân tích đức, giúp đỡ người hoạn nạn. Đó là
phép tu chuyển nghiệp tốt nhất.
“Suối Nguồn Bình Đẳng Trong
Tánh Trong Nhân Quả”, là tự thân mỗi người khi sanh ra trong thế gian này
đều khác nhau về hoàn cảnh, phước báo, khả năng, thể chất, tri thức. Hiểu rõ
được các sai khác này là sự suy nghĩ chân chánh, trong bát chánh đạo gọi là
chánh tư duy. Từ đó, chúng ta sẽ sống vì người, nghĩa là không so đo, không hơn
thua, không ganh ghét đố kỵ và không thù hằn vô cớ với người.
Chúng ta cảm thấy vui với hạnh phúc
của người, biết chia sẻ nỗi khổ của người bất hạnh, biết cách đối xử với nhau
bằng sự chân thật của lòng bình đẳng vị tha. Nếu con người luôn sống đời phạm hạnh
đạo đức, tâm tánh bình đẳng khiêm cung, lòng bao dung và bình đẳng với người
kém phước hơn mình, chính là nhân lành đem về kết quả an vui. Sống trên đời
không ai muốn bị sỉ nhục, tài sản bị chiếm đoạt, hay bị mất thân mạng. Những
hành động tốt giúp đỡ người cô thế, an ủi người bị thất bại, lòng tôn trọng
người sẽ được người tôn kính trở lại.
* Tôn trọng nhân phẩm người như nhân
phẩm của mình
* Tôn trọng tài sản người như tài sản của mình.
* Tôn trọng sinh mạng người như sinh mạng của mình.
Suối Nguồn Bình Đẳng Tánh
Trong Đạo Phật:
Đức Phật như một tấm gương sáng
ngời, đạo hạnh của Ngài chuyển hóa được xã hội đầy những chia rẽ, bất công, trở
về đời sống đạo đức. Giáo lý của Đức Phật là “Suối Nguồn Bình Đẳng
Tánh” công bằng tuyệt đối, đã đem mọi người trong xã hội ngồi gần lại với
nhau. Đạo Phật dạy, giữa người với người một cái nhìn khinh mạn, một cử chỉ chê
cười cũng không nên có.
Ngày nay, mọi người gặp nhau trong
chùa, thường chắp tay chào nhau một cách cung kính, đó là thể hiện sự trân trọng
Phật Tánh bình đẳng sẵn có của mỗi người, không phân biệt tại gia hay xuất gia,
hoặc tướng giàu, tướng nghèo, địa vị cao hay thấp. Khi chào nhau như vậy, tâm
con người trở nên khiêm hạ vô tư, tinh thần bình đẳng tánh trong đạo Phật là
không thấy mình lễ và không phân biệt người nhận lễ. Nhất thiết chúng sanh giai
hữu Phật tánh. Đó là hình ảnh thật đẹp và cao quí vô cùng của những người biết
tôn trọng “Sự Bình Đẳng Tánh Trong Đạo Phật”.
Căn bản của đạo Phật là sự sáng suốt
ngay tự thân tâm thanh tịnh, rèn luyện người tu đức tánh bình đẳng bằng Phật
tâm, Phật tánh. Con người muốn tu phải diệt lòng tham lam, sân hận, si mê và
ích kỷ ngã mạn, trở về với “Suối Nguồn Bình Đẳng Tánh” chân thật cao
thượng theo lời Phật dạy. Sự tôn trọng nhân phẩm tất cả mọi người, từ hành động
thân khẩu ý đều do tâm từ thanh tịnh mà ra. Đạo Phật khuyến khích con người tu
tâm dưỡng tánh, khai mở trí tuệ, tăng trưởng thiện căn, tạo nhiều phước đức, an
lạc và hạnh phúc khắp mọi nơi. Kinh Pháp cú, Đức Phật dạy:
Tâm dẫn đầu mọi pháp
Làm chủ và tạo tác
Lời nói hay hành động
Với tâm từ thanh tịnh
Hạnh phúc sẽ theo ta
Như bóng không rời hình.
Diệu Dụng Của Suối Nguồn
Bình Đẳng Tánh:
Khi bản tánh cao thượng của con
người không còn thấy ai hơn ai kém, không còn tánh kiêu căng ngã mạn, con người
sống trong Phật tánh sáng suốt của “Suối Nguồn Bình Đẳng Tánh”, nghiã
là luôn luôn sống với tâm giống như chư Phật. Sự an lạc chân thật của người có
tâm hạnh bình đẳng ảnh hưởng đến những người thân sống chung quanh, cũng là
gương giác ngộ sáng suốt lợi tha hiệu quả vô cùng. Tuy con người mê ngộ không
đồng, nhưng Phật tánh đều bình đẳng. Người biết cách tu, không phân biệt tại
gia hay xuất gia, có được tánh khiêm cung và bình đẳng, sẽ gặt hái được rất
nhiều điều lợi ích cho cuộc sống. Muốn có được công đức và phước đức, dùng làm
chiếc thuyền vượt qua biển khổ phiền não vô cùng vô tận từ nhiều đời kiếp,
chúng ta cố gắng làm được 10 điều sau:
Tâm cầu đạo, nhiệt
thành tinh tấn
Biết hổ thẹn, ghê sợ tội lỗi
Không độc hiễm, thù oán hại người
Không ganh tỵ, đức tánh trong sạch
Không bỏn sẻn, tâm từ quảng đại
Không khinh người, nếp sống đạo đức
Tu đạo hạnh, trau giồi Phật pháp,
Làm từ thiện, giúp đời cứu người
Biết hy sinh, vì người quên mình.
Hành việc đạo, sáng suốt khôn ngoan.
Đức Phật thành đạo ngay cõi ta bà và
thuyết pháp độ sanh suốt 45 năm cho đến lúc nhập diệt, để lại bao nhiêu lời dạy
vàng ngọc quí báu hơn cả trân châu trong cõi đời. Tâm đại từ đại bi như cha
lành thương con, tất cả đệ tử đều phải nương vào giáo lý của đức Thế Tôn trao
truyền mà được giác ngộ sáng suốt theo chánh đạo, không đi sai đường vào tà
đạo. Đức Phật dạy ba môn học “Giới Định Tuệ” làm căn
bản, nghĩa là hành giả tu theo Phật phải tự thắp đuốc lên mà đi, để biết đường
mà tu, biết đạo mà hành.
– Giới là những điều luật giữ cho con người không tạo
nghiệp ác.
– Định là sự hành trì tu tập đoan chánh đi đến nhất tâm
không còn loạn động.
– Tuệ là sự giác ngộ sáng suốt đưa đến giải thoát sanh
tử, đoạn tận vô minh.
Tóm lại, đạo Phật là đạo giác
ngộ và giải thoát, đức Phật là bậc từ bi và trí tuệ
cao tột. Trí tuệ giác ngộ là biết đời sống vô thường, sanh diệt không ngừng,
con người chuyển biến từ sanh, lão, đến bịnh, tử; và hiểu được sự bình đẳng vô
phân biệt của Phật tánh.
Tâm từ bi đưa con người đến sự giải
thoát phiền não của nghiệp chướng nhiều đời kiếp. Người tu biết trưởng dưỡng
tâm từ bi, biết giữ giới, tu thiền định, được trí tuệ, tự tu tự độ sẽ được giải
thoát khỏi khổ đau và sanh tử luân hồi. Đó là con đường thành đạo quả chánh
đẳng chánh giác mà Đức Thế Tôn đã đi và chỉ dạy với tâm đại từ đại bi cao
thượng.
Trong Kinh Pháp Hoa, Thường Bất
Khinh Bồ Tát đã giác ngộ được Phật tánh bình đẳng cao thượng, gặp ai Ngài cũng
nói: “Tôi không dám khinh các ngài, vì các ngài đều sẽ thành Phật”.
Suối nguồn bình đẳng tánh là sự giác ngộ và giải thoát của Phật tâm, Phật tánh
nơi tự thân mỗi con người. Tự mình là ngọn đèn cho chính mình, dùng chánh pháp
làm chỗ nương tựa. Chánh pháp của đức Phật mãi mãi là con đường tiến đến tâm
hạnh thiện lành trọn vẹn cho người tu, và đem lại đời sống đạo đức cao thượng,
để không còn cái ta khổ đau và phiền não nữa. Chân lý tối thượng vượt trên tất
cả chính là “Suối Nguồn Bình Đẳng Tánh” vô ngã tuyệt đối. []
NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT
TKN. Thích Nữ Chân Liễu (Canada)
Discussion about this post