MƯỜI NĂM TÌNH CŨ
Chân Y Nghiêm
Đặt chân xuống phi trường Bordeaux, tôi thấy một cảm giác nao nao vui mừng
và hối hộp. Tôi sắp đựơc gặp các huynh đệ và Thầy, tôi sắp đựơc trở về Làng
Mai, nơi Thầy và Tăng Thân đã sinh ra tôi, đã cho tôi một hình tứơng sư cô
trong tinh thần giải thóat.
Nhìn ra ngòai cửa, các Thầy các
sư cô đang vẫy tay chào đón chúng tôi, rồi quí vị vào trong khu vực chuyển hành lí tiếp chúng tôi vận chuyển
lên xe, về Làng.
Dọc theo hai
bên đường, những cánh đồng nho đựơc trồng thẳng tắp, xanh
muớt trải dài xa ngút tầm mắt. Rồi tới
những ruộng lúa mạch chin vàng, được người nông dân cắt bằng máy, để lại trên
cánh đồng những đụn giạ cuốn tròn to như cái nong, nằm xếp dài trên ruộng khô
màu đất nung.
Đường từ phi trường về Làng xa
120km, Thầy Pháp Độ cầm tay lái, ngồi cạnh bên mẹ mới từ Việt Nam sang thăm
con. Chung quanh tôi là những Phật tử Việt Nam. Tất cả đều có mục đích đựơc gặp Sư Ông và
tham dự khóa tu Mùa Hè. Tôi quan sát hai
bên đường, muời năm qua mà sự thay đổi không nhiều. Bỗng tiếng thầy Pháp Độ nói :
-Sư cô Y Nghiêm coi kìa: Hoa Hướng
Dương đang vẫy chào mọi người đó !
Cánh đồng hoa hướng dương vàng óng hiện ra truớc
mắt. Từng bông hoa to như cái đĩa màu
vàng lung linh ngả nghiêng theo gió, dệt thành tấm thảm lớn rợn sóng trong ánh
nắng gay gắt mùa hè.
Xe đi qua làng quê xanh ngát rừng
mận, rừng sồi, qua những con phố nhỏ có những ngôi nhà cổ, có lẽ đựơc xây dựng
cả trăm năm rồi. Những cảnh vật từ muời năm
trước bây giờ vẫn vậy, ít thay đổi. Tôi
nói với Thầy Pháp Độ:
– Ở đây yên bình quá, không thay
đổi nhanh chóng như ở Việt Nam.
Thầy chỉ cho tôi khu phố mới xây:
-Sư cô nhìn những ngôi nhà mới
kia, chúng mới đựơc quy họach thành khu dân cư để dãn dân từ thành phố về. Mỗi
căn rộng 150m2, đầy đủ tiên nghi mà giá chỉ có 200Euro, chưa kể đất vườn. Nhà ở
đây rẻ hơn ở Việt Nam, thế nên người Việt cứ muốn sang đây lập nghiệp, chẳng chịu
ở quê nhà.
Thầy dừng xe, vào tiệm bánh mì, ôm ra muời ổ
bánh mì Baguette nóng hổi và những ổ bánh mì bơ thơm phức trao cho chúng tôi,
cười nói:
-Đến nước Pháp, đầu tiên phải đựơc
nếm mùi vị bánh mì nổi tiếng của Pháp.
Nhai từng miếng bánh mì thơm ngon, tôi cảm thấy niềm biết ơn những người
nông dân và những công dân Pháp hiền lành. Họ đã dang rộng vòng tay chào đón cộng đồng người dân Việt Nam tị nạn, đã
hoan hỉ tiếp nhận sinh họat Làng Mai, hòa nhập với dòng văn hóa Phật Giáo Việt
Nam, khiến chúng tôi về đây thấy gần
gũi, thân thiết như trở về quê hương của Bụt.
Thầy Pháp Độ đưa chúng tôi về Xóm
Trung, dành cho người Việt. Vẫn khóm tre
rợp bóng mát nơi đầu ngõ. Vẫn rặng trúc xanh thân gầy đứng cạnh bên hiên dãy nhà làm bằng gỗ, vẫn
cái sân rộng lợp ván trước bãi cỏ…Tất cả vẫn nguyên sơ như muời năm truớc tôi đến
thăm, có khác hơn là rất nhiều người Việt Nam từ các nuớc trên thế giới về đây
tham dự khóa tu, gặp nhau tay bắt mặt mừng, hớn hở như về dự lễ hội mùa hè nơi
quê ngọai.
Người Việt Nam về đông quá, phải ở lều hoặc đi thuê nhà dân.
Tôi đựơc các sư em đưa về Xóm Mới-New
Hamlet- nơi cách đây 14 năm, tôi đã đựợc Thầy và Tăng Thân cho ra đời như một
bé sơ sinh, trong hình tướng xuất gia giải thóat.
Tiếng khánh buổi sáng báo thức giờ
công phu. Các thiền sinh ngọai quốc ngồi
nghiêm trang, tĩnh lặng trong thiền đường màu tím. Tôi ngồi yên, theo dõi hơi thở vào ra trong
tiếng hướng dẫn thiền tập bằng tiếng Anh của sư em người Nhật:
Thở vào
tôi biết Mẹ đang ở trong tôi. Thở ra tôi
biết Mẹ đang cùng tôi ngồi thiền tập. Thở vào tôi biết Ba đang ở trong tôi, thở ra
tôi biết Ba đang cùng nhịp thở…
Cứ như thế, sư em đưa chúng
tôi về suối nguồn tâm linh, chảy luân
lưu theo dòng máu nội ngọai nơi quê hương Việt Nam yêu dấu. Mẹ tôi mất khi đất nuớc phân ly, năm tôi 13 tuổi. Cái tuổi bé bỏng ấy mất mẹ thì như mất cả bầu
trời. Tôi theo Ba và các anh chị vào Saigon, tìm tự do trong cuộc sống mới..
Trải qua bao sóng gió thăng trầm
của lịch sử, chúng tôi sống và lớn lên trong sợ hãi, bơ vơ, mất định hướng. Chúng tôi quay cuồng trong cơn gió lốc chiến
tranh tương tàn, giới thương mại thì làm giàu mau chóng nhờ chiến tranh, giới
quan chức, quân nhân cao cấp thì bóc lột xương máu nhân dân, ăn xài phung phí
nơi các vũ trường để cho các chiến sĩ gục
ngã nơi trận tuyến như rơm như rạ, gây đau thương tang tóc phủ trùm khắp quê
hương. Phong trào văn nghệ năm 1970 mang
sắc thái bất mãn, chán nản, rên rỉ, chống chiến tranh khiến lòng người bi thảm
Tôi lớn lên trong bối cảnh đó, tâm
hồn khắc khỏai bơ vơ. Nhiều khi tỉnh giấc,
tôi không biết tương lai mình sẽ đi về đâu, tôi sẽ phải làm gì để tìm cho mình
một bến bờ hạnh phúc, nơi đó mọi người đều no ấm, thương yêu nhau và sống trong
độc lập-tự do !
Giữa cơn thao thức ấy tôi đựơc gặp
Thầy Nhất Hạnh. Thầy đã chỉ cho tôi con
đường giải thóat của đức Thế Tôn. Thầy
đã dậy tôi lí tưởng sống vị tha, nuôi dưỡng tình thương
yêu, mang lại hạnh phúc cho bản thân và cho mọi người.
Rồi những biến cố dồn dập xảy ra,
Thầy phải sống ly hương còn chúng tôi thì lạc lõng nơi quê nhà !
Cuộc sống là một chuỗi dài vô thường
miên viễn. Nó đến đi, thay đổi từng sát
na. Cuối cùng sông cũng về với biển. Năm
1998, tôi về Làng Mai, đựơc xuất gia cầu đạo với Thầy như niềm mong ước.
Tôi đã thực tập Thiền Chánh Niệm,
nhận ra từng tâm hành diễn biến trong tâm, tôi đã buông xả dĩ vãng buồn vui, đã
quăng đi những lo âu, đau thương, cay đắng của quá khứ, sống hồn nhiên như baby
vừa mới đựơc sinh ra. Được sống hạnh
phúc bên Thầy và Tăng Thân, nhưng tình quê hương vẫn luôn sống dậy trong tôi, vẫy
gọi tôi về, dù tôi biết rằng quê hương tôi vẫn còn đầy rẫy những điều chưa tốt,
chưa thực sự có nhân quyền và tự do, tôn giáo vẫn còn bị hạn chế, và còn rất
nhiều chướng ngại. Tôi thấy tình yêu quê hương là dòng máu đỏ đang chảy
khắp châu thân. Tôi thực sự hòa nhập vào
hồn dân tộc. Đã nhiều năm qua, tôi theo
gương cụ Phan Chu Trinh và các bậc tiền bối, làm chương trình học bổng Hiểu-Thương,
giúp cho các em sinh viên học sinh nghèo hiếu học, đã thành lập Gia Đình Hiểu-Thương,
sinh họat hàng tháng để trao truyền cho các em nhân cách sống, đạo đức văn hóa
dân tộc, biết yêu thương gia đình, quê hương và tất cả mọi người. Tôi phải về để ít ra, tôi cũng đóng góp đựơc
chút hữu ích cho quê Mẹ, mong đền ơn đáp nghĩa bao thế hệ ông cha đã gục ngã
gìn giữ giống nòi. Với ước mong đơn giản ấy, năm 2002, tôi
đã xin Thầy và Tăng Thân đựơc trở lại quê nhà.
Thế rồi, ước mơ khó thành mà đừờng trở về
Làng Mai thì bị bít lối. Tôi sống ẩn tu.
Bốn năm sau, tôi cùng cô Trần Kim Vân tiếp tục làm Học Bổng Hoa Tình Thương,
giúp cho nhiều học sinh, sinh viên nghèo hiếu học, các vùng nông thôn bão lụt,
miền núi xa xôi, các cụ già cô đơn, các cháu cô nhi khuyết tật. Dù công sức chúng
tôi đóng góp chỉ như những hạt muối nhỏ rắc trên biển, nhưng tôi cũng tự an ủi mình là không thấy thẹn với Tổ Tiên.
Lúc tôi ra đi, Làng Mai vừa tròn Hai Mươi tuồi. Tôi đã làm bài thơ kỷ niệm:
MừngLàng Mai hai mươi tuổi Mùa tuôn dậy ngọn nến hồng bừng
cháy cội thông già hòa khúc tuổi hai mươi đơm mầm non hoa trái cho đời đạo tỉnh thức nơi nơi về qui ngưỡng Muôn trái tim cùng quay về một
hướng đuốc tuệ soi ngời sáng mãi
ngàn sau Tăng Thân mình vẫn mãi có nhau Cùng xum họp bên Thầy tu học. Chùa Từ Nghiêm-01-1-2002
Hôm nay,
sau muời năm trở về Làng, tôi thật bồi hồi xúc động
Mới có muời năm thôi mà Làng Mai phát tiển nhanh chóng, trưởng thành, chững chạc
như tuổi Ba Muơi.
Năm 2011, tôi qua Mỹ, theo Tăng Thân đi dự các Khóa Tu ở ba Tu Viện lớn thuộc Làng Mai. Tu Viện Lộc Uyển ở California, đã quy tụ đựơc
cả ngàn Thiền sinh ngọai quốc và Việt Nam, Thẩy đã trao truyền cho họ giáo pháp đạo Bụt: Pháp Môn Thiền Chánh Niệm
khiến họ đã chuyển hóa đựợc những bức xúc, khổ đau xảy ra trong gia đình và xã
hội.
Tu Viện Hoa Mộc Lan ở Missippi vừa đựơc thành lập, thiền
đừơng và cư xá xây dựng chưa xong mà số Thiền sinh các nơi về tham dự rất đông
khiến Ban Tổ Chức khá vất vả, nhưng kết quả thành công là nhờ các Thầy, Sư cô Giáo Thọ giỏi
và tăng ni trẻ nhiệt thành từ Tu Viện Bát Nhã mới sang.
Tu Viện Bích Nham thuộc Tiểu Bang NewYork, cả ngàn người
Mỹ của Tiểu Bang đó về tham dự khóa tu. Rồi các khóa tu ở Washington do chùa Hoa Nghiêm tổ chức, người Việt tham
dự qúa đông, thiếu chỗ ngồi. Tất cả các
khóa tu đều mang lại niềm tin và hạnh phúc cho mọi nguời.
Bây giờ, ngồi nghe Thầy nói Pháp thọai với hơn ba trăm
người Việt Nam ở Xóm Trung vào ngày Làm Biếng ( Vì các ngày chính thức Thầy giảng
Pháp thọai bằng tiếng Anh hoặc Pháp cho hơn ngàn người ngọai quốc ở ba Thiền Đường
lớn là Xóm Thượng Xóm Hạ và Xóm Mới) tôi cảm thấy rất vui. Đựợc ngồi chung với đồng bào mình, đựơc nghe
Thầy giảng bằng tiếng quê hương trên đất
Pháp, làm sao mà không vui cho được ! Mấy
ngày qua, tôi ở Xóm Mới- NewHamlet,
chung quanh có năm bảy trăm người bản sứ hoặc từ các nuớc khác đên. Họ nói tiếng Anh, tiếng Pháp, nghe xa lạ quá. Hôm nay, đựơc về Xóm Trung, gặp lại người Việt
Nam,
tay bắt mặt mừng.
Thầy nói chuyện thật cảm động, thân thương. Thầy đọc bài Thơ Bên Mé Rừng Đã Nở Rộ Hoa
Mai. Tôi nghe mà rưng rưng nuớc mắt. Tôi
thấy tôi hiện hữu trong bài Thơ của Thầy. Mà chẳng phải một mình tôi đâu, hầu như tất cả mọi người ngồi đây đêu hiện
hữu trong bài thơ đó, đều là thân cùng tử, ngày hôm nay quy tụ về đây, mừng
Làng Mai Ba Mươi Tuổi và đón nhận gia tài. Đó là Gia Tài Tâm Linh, Là Pháp môn Thiền Chánh Niệm. Thầy nhắc nhở chúng tôi phải tu tập để mang hạnh
phúc cho mình, cho Gia Đình và giúp mọi người chung quanh cùng tu tập để có hạnh
phúc. Mình có hạnh phúc thì mới giúp đựơc
người khác, mới giúp đựợc xã hội và đất nuớc mình hạnh phúc, tiến bộ. (Ảnh bên trái:Tăng Ni Bát Nhã đang hát tặng Phật Tử VN tham dự Khóa tu Mùa
Hè 2012-tại xóm Trung)
Tôi lấy tựa đề MƯỜI NĂM TÌNH CŨ là một bài hát, đã được
ca sĩ Elvist Phương hát, làm nhiều con
tim xao xuyến một thời. Nhưng Muời năm
Tình Cũ tôi đang chia sẻ với bạn, nó chẳng cũ tí nào. Tôi thấy Làng Mai cơ sở vật chất không thay đổi,
vẫn nguyên sơ, mộc mạc như ngày tôi đến, nhưng về nhân số Tăng Ni thì hầu như các Sư Anh, Sư chị lớn, các giáo
thọ đã đựơc tăng cường cho tu viện các
nước Mỹ, Đức, Úc, Thái Lan, Hồng Kông… để hướng dẫn thiền sinh tu học. Làng Mai
bây giờ hiện diện rất đông các Tăng Ni trẻ Tu Viện Bát Nhã từ Việt Nam trở về..
Các em người nhỏ nhắn, mặt mũi sáng sủa, đẹp như trăng
rằm. Các em đã mang đến cho Làng một
sinh khí tươi trẻ. Chỉ cần nhìn những bước đi chánh niệm, nụ cười tươi mát và
ánh mắt hồn nhiên của các em là mọi người về đây đã thấy an lạc, hạnh phúc rồi
Xin cảm ơn Biến Cố Bát Nhã đã như cơn sóng dữ xô đẩy
các em vượt trùng dương, hội tụ về Làng
Mai, xây dựng Tăng Thân lớn mạnh, vươn cánh tay dài khắp Năm Châu, buớc những
bước chân vững chãi, tròn đầy Ba Mươi Tuổi.
Mười năm không
gặp tưởng tình đã cũ Tình đã không phai mà vẫn nguyên sơ.
Tình thương yêu tôi dành cho Làng Mai, cho Tăng Thân,
cho Thầy vẫn sắt son như Tâm Ban Đầu. Nó không đến, không đi, không cũ, không mới, nó bất
biến, thường trong vô thuờng, tròn đầy, tinh khôi như thuở nguyên sơ !
Chùa Từ Nghiêm-Xóm Mới
Tháng 7-2012.
Chân Y Nghiêm
Discussion about this post