HÃY NÓI VÌ TÂY TẠNG
Trần Khải
Tình
hình Tây Tạng xuống đường là chuyện có thể tiên đoán
được. Bởi vì từ nhiều thập niên qua, mỗi năm vẫn có
hàng trăm và có khi hàng ngàn người Tây Tạng bị công an
Trung Quốc bắt giam vì cho là vẫn còn tôn thờ Đức Đạt
Lai Lạt Ma hay vì cho là có liên hệ tới các nỗ lực đòi
độc lập, đòi tự trị, đòi dân chủ và nhân quyền cho
vùng núi tuyết này. Và cứ mỗi lần có một biến động
nào tại Tây Tạng, lại thêm một làn sóng người tị nạn
băng núi Hy Mã Lạp Sơn để trốn sang Ấn Độ. Vấn đề
chỉ là, khi nào thì các cuộc xuống đường lại xảy ra tại
Tây Tạng, và nhà nước TQ sẽ đàn áp thế nào.
Mọi
chuyện rất dễ hiểu. Dân tộc Tây Tạng rất mực hiếu hòa,
bản chất đã không ưa bạo động, xử thế lại chất phác…
nhưng khi nhiều tầng cai trị của nhà nước Bắc Kinh với
các chính sách đồng hóa và diệt chủng văn hóa được tinh
vi thực hiện, những khối phẫn nộ chất chứa trong lòng
từ nhiều năm tất phải có lúc bùng nổ.
Lần
này, những cuộc xuống đường trong tuần qua là đúng lúc.
Tất cả những người quan tâm tới vận mệnh của dân tộc
Tây Tạng — trong đó có các tăng ni, thanh niên, sinh viên học
sinh tại Lhasa, nơi đầu tiên bộc phát xuống đường – đều
dễ dàng suy luận rằng không còn lúc nào khác có tầm vóc
quan trọng hơn. Bởi vì Đuốc Thế Vận sẽ được thắp lên
trong một buổi lễ tại thành phố cổ Olympia, tại Hy Lạp,
vào đúng 12 giờ trưa ngày 24-3-2008, nghĩa là còn cách vài
ngày nữa. Ngọn lửa sẽ chạy tiếp sức để sẽ đưa về
sân vận động Panathenaiko Stadium tại Athens, Hy Lạp, để
trao cho ủy ban tổ chức Thế Vận Bắc Kinh vào đúng 3 giờ
chiều ngày 30-3-2008 trong một buổi lễ tưng bừng. Một buổi
lễ đón nhận sẽ tổ chức tại Bắc Kinh vào ngày 31-3-2008,
và vào ngày 1-4-2008 thì ngọn đuốc sẽ bắt đầu rước chạy
một vòng toàn cầu – trong đó sẽ chạy qua nhiều thành phố
của Việt Nam.
Điều
bi thảm của cuộc chiến để gìn giữ sinh tồn cho dân tộc
và văn hóa Tây Tạng là không ai mong đợi sự chiến thắng.
Đây là cuộc chiến của tay không. Hoàn toàn không ai thấy
người biểu tình nào cầm dao hay súng, chỉ có vài tấm ảnh
cho thấy có ném đá. Những cuộc xuống đường chắc chắn
không do chính phủ lưu vong của ngài Đạt Lai Lạt Ma tổ chức,
và có vẻ như chỉ được dàn dựng hay hỗ trợ bởi Nghị
Hội Thanh Niên Tây Tạng, một tổ chức giới trẻ từ nhiều
năm đã bày tỏ bất đồng về phương pháp bất bạo động
của Đức Đạt Lai Lạt Ma. Nhưng tính rời rạc, không đồng
thời của các cuộc xuống đường cũng cho thấy nhiều phần
tự phát là chính, không phải là một âm mưu rộng lớn mang
tầm vóc quốc tế, dù là các thiệt hại nhân mạng và tài
sản rất là lớn. Có lẽ ngòi nổ chính yếu, suy đoán được
là do xúc động từ cuộc tuần hành về quê nhà của
hơn 100 người, trong đó đa số là các vị sư và ít nhất
là 20 người ngoại quốc tham dự – họ đi bộ từ Dharamsala,
thủ đô Tây Tạng lưu vong, từ đầu tháng 3-2008 để sẽ
vượt Hy Mã Lạp Sơn, dự kiến sẽ vào lãnh thổ Tây Tạng
đầu tháng 8-2008. Nghĩa là, đúng lúc Thế Vận Bắc Kinh khai
mạc vào ngày 8-8-2008. Và họ chấp nhận bị công an Trung Quốc
vây bắt, có thể sẽ là bắt ngay ở biên giới, hay là ở
một nơi nào trên đất Tây Tạng, nơi đồng bào họ đang
bị cai trị hà khắc bởi nhà nước Bắc Kinh. Nghĩa là, một
chuyến đi bất bạo động và chấp nhận vào tù. Gần
như đồng thời, ngay sau đó, tuổi trẻ xuống đường ở
Lhasa, rồi các vị sư từ ba tu viện lớn ở Lhasa cũng xuống
đường, và sau một hôm thì lan ra 3 tỉnh lân cận. Tất cả
các sự kiện đều nhằm để kỷ niệm ngày 10-3-1959, ngày
toàn dân Tây Tạng nổi dậy và bị quân đội Trung Quốc đàn
áp dữ dội, và là ngày chính phủ của Đức Đạt Lai Lạt
Ma và nhiều ngàn dân Tây Tạng vượt núi băng rừng chạy
trốn sang Ấn Độ.
Những
cuộc xuống đường ở Tây Tạng thấy rõ là sẽ bị đàn
áp. Nhưng giây phút này, khi ngọn lửa Thế Vận sắp sửa
thắp lên ở Hy Lạp, nếu không nói, thì bao giờ mới nói.
Và người Tây Tạng đã nói thật lớn tiếng, bất kể mọi
đàn áp. Với tay không, và với lòng tin vào sự tử tế của
thế giới dân chủ bên ngoài, họ đã bước ra phố, phất
cao lá cờ Tây Tạng năm xưa, và hô vang những lời từ nhiều
năm giấu kín trong lòng.
Họ
cũng biết rằng sự hy sinh của họ và đồng bào họ trên
đường phố Lhasa sẽ không dập tắt nổi Đuốc Thế Vận
tuần sau sẽ thắp ở Hy Lạp. Họ biết rằng thế giới sẽ
không tẩy chay toàn bộ Thế Vận như họ mong muốn. Nhưng
giây phút này, nếu họ không lên tiếng, và nếu không lớn
tiếng để thế giới nghe tới, thì đời sau và những thế
hệ con cháu của họ biết bao giờ có được cơ hội này
để lên tiếng nữa.
Bây
giờ mà im lặng, có thể sẽ là đời đời vĩnh kiếp sẽ
im lặng mà chờ đợi một nền văn hóa một thời rực rỡ
ở Tây Tạng sẽ lặng lẽ lụi tàn.
Những
bước chân xuống đường ở Tây Tạng cũng là một nhắc
nhở cho Việt Nam, rằng không bao giờ nên nhượng bộ bất
kỳ một tấc đất, một tấc đảo nào cho Trung Quốc. Bởi
vì, tổ tiên chúng ta đã ngăn được vó ngựa thời Nguyên
Mông, không phải để chúng ta ngày nay bán đi dù với bất
kỳ lợi nhuận nào giành cho bất kỳ một nhóm, một đảng
hay một chế độ nào.
Trường
hợp bạn muốn góp lời với người Tây Tạng, xin mời vào
trang web: http://www.savetibet.org . Nơi đó, đang có rất nhiều
người cần bạn góp sức, và góp tiếng.
Hãy
nói thật lớn, vì người Tây Tạng, và cũng vì đồng bào
Việt Nam mình trước một cơ nguy bị mất mát rất thực và
rất đáng ngại – những hiệp ước nhượng đất, nhượng
biển.
Discussion about this post