AN BÌNH MẢNH ĐẤT TÂM
Đức Pháp Vương đời thứ XII khai thị
Nguồn: www.drukpa.org
Thứ bảy ngày 25 tháng 6 năm 2011
Chắc
hẳn các bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy trong bức hình này tôi bỗng nhiên trông
như trẻ hẳn ra. Một vài người trong các bạn có thể nghĩ “Ồ, chắc Ngài đã phẫu
thuật chỉnh hình, thảo nào mà lâu rồi không thấy Ngài xuất hiện.” Tôi ước
mình có thể làm gì đó để quay ngược đồng hồ, nhưng thời gian khi đã mất đi sẽ
chẳng bao giờ lấy lại được. Tôi vừa dọn dẹp phòng học và tìm thấy một cái đĩa
cũ trong đó có nhiều ảnh do các bạn hữu và học trò của tôi chụp trước kia. Tôi
đã xem lại những hình ảnh suốt từ những năm 80 cho tới tận gần đây. Đây quả
thực là một bài pháp vĩ đại về cõi luân hồi, một lời nhắc nhở tuyệt vời về cuộc
sống quý giá cần được dùng cho những mục đích cao cả hơn là lãng phí vì những
điều vô nghĩa, như chạy theo những ham muốn không giới hạn, những giấc mơ không
hồi kết và không mục đích của chúng ta trong luân hồi.
Đa phần chúng ta thường nghĩ rằng vô thường còn xa lắm, giác ngộ
rất khó đạt được, bất cứ điều gì có thể mang lại cho chúng ta một cơ hội hy hữu
được chứng ngộ tự tính tâm đều không thể với tới và không thể thực hiện trong
đời này. Thậm chí có người trong chúng ta cho rằng sự giác ngộ tâm linh đồng
nghĩa với việc trở thành giống như một bức tượng hoặc không có mục tiêu gì hữu
ích cả. Một số người trong chúng ta còn nghĩ rằng vì điều đó không thể nào
đạt được, nên tại sao không trầm mình trong luân hồi nhỉ, sao không đón
nhận lấy các pháp thế gian, sao không lãng quên giác ngộ, quên đi cái chết,
thậm chí quên đi cả thời khắc chúng ta cảm thấy xiết bao thiết tha và xúc động
khi phát nguyện quy y, khi chúng ta được lần đầu hạnh ngộ với bậc thầy tôn quý
hoặc những quãng thời gian quý báu cùng chia sẻ niềm an vui hiểu biết cảm
thông với những đạo hữu và gia đình tâm linh của chúng ta. Tất cả những xúc cảm
tốt đẹp và tích cực ấy đều tan biến sau một thời gian đầu đến với đạo
pháp tâm linh.
Thay vào đó, chúng ta thường để cho tâm mình bị cuốn đi bởi
những suy nghĩ tiêu cực, những lời nói và hành động của chúng ta cũng nhuốm màu
tiêu cực. Điều đáng buồn nhất là khi chúng ta nảy sinh xích mích với đạo hữu
tâm linh, bất kể là giấu giếm hay công khai. Nét đẹp của sự hiểu biết cảm
thông, khoan dung, rộng lượng và vị tha không những mai một dần mà có khi còn
hoàn toàn biến mất. Có những người còn trở nên xét nét, phán xử hơn đối với
những người xung quanh kể từ khi bước chân vào môi trường giáo pháp, thay vì
sách tấn khích lệ những người mới bước chân vào đạo pháp, họ lại nhân danh
tâm linh hay Giáo Pháp, reo rắc ngờ vực, nghi báng và mê tín. Chính do vậy mà
thời gian của chúng ta bị phí hoài và những nhân lành cho giác ngộ tâm linh của
chúng ta từ từ bị hủy diệt.
Chúng ta cần thường xuyên soi xét tâm niệm và động cơ của chính
mình, nếu tâm niệm và động cơ của chúng ta tích cực thì nguồn năng lượng chúng
ta truyền tới những người xung quanh cũng sẽ tích cực. Nghi báng là nguyên
nhân số một sẽ hủy diệt động cơ tốt đẹp cũng như mong muốn trở thành người tốt
trong chúng ta, cũng là nguyên nhân số một hủy diệt mối quan hệ tốt đẹp của
chúng ta với người khác. Lẽ đương nhiên, mỗi chúng ta đều có xuất thân khác
nhau và nhờ có nhân duyên với nhau nên chúng ta cùng hội ngộ trong một đại
gia đình tâm linh. Bởi đã có nhân duyên lớn được hạnh ngộ nhau, chúng ta cần
biết nương tựa và sách tấn lẫn nhau. Con đường tâm linh mà chúng ta đang cùng
nhau tiến bước có vô số chướng ngại, đầy sỏi đá chông gai, chúng ta cần nắm
chắc tay nhau và cùng bước đi trong tình cảm nồng ấm, chân thành và tràn đầy
hiểu biết sẻ chia. Chẳng điều gì là không thể, trừ khi bản thân chúng ta nghĩ
rằng mọi việc đều không thể làm được.
Mỗi người cần trung thực và thành thật với bản thân, hay với
lương tâm của chính mình. Gần đây tôi nghe có người nói rằng họ dành trọn cuộc
đời cho sự thực hành tâm linh, bất cứ điều gì họ làm đều vì lợi ích chúng sinh.
Tôi rất muốn vỗ tay thật lớn khi nghe những người này, bởi lẽ để thực hiện
được điều này trong mỗi giây phút của đời sống chẳng phải việc dễ dàng. Những
khi nhìn vào những việc họ làm, mọi việc họ làm ra đều gây nhiều tổn thương và
đau khổ cho người khác, đôi khi họ làm những việc đó nhân danh Giáo Pháp, nhân
danh tâm linh. Sự thực hành tâm linh vốn là sự rèn luyện tâm mình, đó chính là
sự tôi luyện bản thân bạn từ bên trong, chứ không phải là rèn rũa người khác,
và điều đó cũng chẳng liên can gì tới chuyện bạn hiểu biết được bao nhiêu nếu
xét từ phương diện tri thức. Thực tế thì rèn luyện đạo tâm nghĩa là bạn có
thể mở rộng nội tâm mình được bao nhiêu, để cái “Tôi” có thể ngày càng trở
nên nhỏ bé hơn cho tới khi hòa nhập vào hư không vô tận. Nếu bạn vẫn còn
khái niệm về “Tôi” và “người khác” thì bạn sẽ không thể ngừng soi xét những lỗi
lầm khiếm khuyết nơi người khác, và như vậy bạn sẽ còn cần tự rèn luyện rất
nhiều. Bạn vẫn còn chưa tiến được mấy trên con đường đầy chông gai bên trong
chính bạn.
Con đường tâm linh chính là sự tự hoàn thiện bản thân. Ban đầu,
bạn cần phải thực sự thấu hiểu thông qua sự trải nghiệm chân thật rằng
mang lại hạnh phúc cho người khác sẽ khiến bạn trở nên hạnh phúc, hiểu được
điều này bằng trải nghiệm chứ không phải chỉ từ sự hiểu biết bằng lý thuyết đơn
thuần sẽ giúp bạn trở nên hoàn thiện hơn và khiến cho con đường đầy chướng ngại
trong chính bạn trở nên bằng phẳng hơn. Mỗi ngày bạn cố gắng trở nên thân
thiện, nhã nhặn hơn một chút với người khác, chính bạn sẽ trở thành một
người tốt hơn, từng bước một, từng chút một, đây sẽ là một sự thực hành hữu
hiệu trong suốt cả một quá trình dài, và bạn cần phải liên tục tự trau dồi bản
thân như vậy. Đây cũng là pháp thực hành giúp cho tâm bạn luôn tỉnh thức
trong mọi thời khắc của hiện tại, và chính là cách bạn làm cho con đường trở
nên trơn tru hơn, dễ đi hơn trong chính nội tâm mình.
Vậy là chỉ một tập ảnh đã khiến cho tôi viết được nhiều như thế
đấy. Sắp tới tôi sẽ đi Ladakh, có thể là bất cứ lúc nào. Nhờ vào những công
nghệ hiện đại, tôi có thể viết trước rất nhiều bài viết và chúng sẽ được tự
động gửi đi hàng tuần hoặc hai tuần một lần. Có thể bạn sẽ ngạc nhiên vì có
những bài viết chẳng liên quan gì mấy tới những gì đang diễn ra vào thời điểm
chúng được gửi đi. Song tôi hy vọng rằng những bài viết này sẽ giúp bạn được
đọc thường xuyên hơn, do có quá nhiều người cứ giục giã tôi cần viết nhiều thêm
và đăng tin thường xuyên hơn. Cho dù tôi biết những người phải chuyển dịch các
bài viết của tôi sang nhiều thứ tiếng có lẽ cảm thấy khổ sở khi nhìn thấy một
bài viết dài lại được đăng lên, biết làm sao được, thật khó có thể chiều lòng
hết mọi người. Họ đã có duyên lành được là người chuyển dịch và chia sẻ những
câu chuyện phiếm đàm này, giúp mang lại cho độc giả niềm an vui. Chúng
ta hãy tri ân những người dịch bài!
Tôi ước giá trước kia mình được tới trường và học tiếng Anh, như
vậy tôi sẽ không mất quá nhiều thời gian để viết xong vài khổ chữ. Thế nhưng
tôi đã chẳng có được cơ may đó và giờ thì tôi đã khá lớn tuổi rồi, vì vậy tốt
nhất các bạn đành chấp nhận những gì đọc được ở đây nhé. Tôi xin lỗi vì cũng
chẳng còn lựa chọn nào khác, ha ha!
Có thể nói Ladakh là một trong những quê hương yêu dấu của
tôi. Nơi đây luôn chứa chan ân phúc gia trì và tràn đầy cảnh sắc thiên nhiên
tươi đẹp. Theo lịch sử, kinh điển ghi chép rằng những đời hóa thân trước của
tôi đã từng sống rất nhiều năm ở Ladakh, dường như từ tận thời Đức Naropa. Nếu
giờ bạn hỏi liệu tôi còn có thể nhớ được không, chắc chắn tôi sẽ trả lời rằng
cảm giác thân quen và đầm ấm rõ ràng đến mức khó lòng có thể không tin rằng tôi
đã từng sống ở Ladakh và từng yêu mến Ladakh qua rất nhiều thời đại.
Tôi muốn cảm ơn hết thảy mọi người ở Ladakh, nhân và phi nhân,
vì đã khiến cho nơi này trở nên vô cùng đặc biệt. Tất cả chúng ta cần cùng nhau
gìn giữ nơi này, chúng ta cần gửi tới những bạn bè và gia đình tâm linh nơi
đây nhiều sự tương trợ cả về mặt tinh thần và vật chất. Đó chính là những lý do
chính khiến chúng ta tổ chức Hội
đồng thường niên lần thứ 3 tại Ladakh. Tôi muốn
cảm ơn mọi cá nhân và tổ chức đã trợ giúp cho kỳ Pháp hội ADC lần thứ 3 sắp tới tại Ladakh. Nếu vì một lý do nào đó mà bạn không thấy
có bài viết mới nào đăng trên trang web của tôi, điều đó có nghĩa là những bài
viết sắp mà tôi đã mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị có lẽ bị ách lại nơi nào
đó ở đây. Dù sao chúng ta cũng sẽ sớm gặp lại nhau tại Ladakh! Mỗi sự kết nối
mà chúng ta có được tại Ladakh chắc chắn sẽ vô cùng quý báu bởi sẽ tạo nhân
duyên để chúng ta còn gặp lại nhau thêm nhiều lần nữa trong vị lai!
(Hình minh họa trên chụp
năm 1992 tại Tịnh thất Gotsang)
Discussion about this post