ỨNG DỤNG LÝ NHÂN DUYÊN
ĐỂ THẤU TRIỆT LỜI PHẬT DẠY
Thích Đạt Ma Phổ Giác
Đức Phật nói lý nhân duyên là
nói đến sự thật của đời sống con người và muôn loài vật trên thế gian này. Nhờ
suy xét, quán chiếu và tìm tòi, chúng ta hiểu được lẽ thật đó nên sẽ bớt dính
mắc, chấp trước vào thân tâm này là ta và của ta.
Bản chất của nước là tánh ướt,
có thể thay hình đổi dạng, chuyển biến tùy theo thời gian, hoàn cảnh. Nếu chúng
ta để nước với nhiệt độ trung bình, không quá nóng cũng không quá lạnh thì
trước sau nó vẫn là nước. Nhưng nếu chúng ta để nó vào tủ lạnh thì nước sẽ
thành khối nước đá đông đặc. Nếu chúng ta muốn nước bốc thành hơi thì phải dùng
lửa đốt để tạo duyên nóng cho nó bốc hơi. Như vậy, nước ấy không cố định là
nước mãi mãi, khi ở thể lỏng thì gọi là nước, khi ở thể hơi thì gọi là mây, khi
ở thể đặc thì gọi là đông lạnh, nhưng bản chất của nước vẫn là tánh ướt.
Định nghĩa: Nhân là nguyên nhân
có năng lực phát sinh. Duyên là phần phụ để hỗ trợ cho nhân phát sinh ra
tất cả mọi hiện tượng, sự vật trên thế gian này. Nhân duyên được hình thành
theo nguyên lý “cái này sinh thì cái kia sinh, cái này diệt thì cái cái diệt”,
khi đủ duyên thì mọi vật hình thành, khi hết duyên thì sự vật ấy sẽ không còn. Chúng ta hãy thử suy ngẫm về cái nhà! Cái nhà không tự là
cái nhà mà phải có nhiều vật dụng như gỗ, đinh, sắt, gạch, cát, xi măng, người
thợ mộc, thợ hồ và nhiều phương tiện khác hợp lại mới tạm gọi là cái nhà.
Con người cũng vậy, thân này do
bốn chất đất-nước-gió-lửa hợp lại mới hình thành. Vì ta không thấy, không biết
đúng đắn nên nhận định sai lầm rồi chấp trước vào đó mà sinh ra đủ thứ phiền
não nên chấp nhận sống trong biển khổ sông mê. Chính vì vậy, tất cả mọi hiện
tượng, sự vật trên thế gian này đều do nhân duyên hòa hợp lại mà thành, không
có cái gì do một nhân mà có thể hình thành. Ai “ngộ” được lý nhân duyên thì sự
tu hành sẽ không còn khó khăn gì nữa.
Cũng như hạt gạo với hạt thóc là
nhân, nhưng phải có người gieo trồng, có đất, có nước, có phân bón, không khí,
ánh sáng mặt trời, nhờ những duyên đó kết hợp lại làm cho hạt thóc nẩy mầm, ra
lá, lớn lên, rồi trổ những bông lúa nặng trĩu chờ ngày thu hoạch. Cái chén ta
dùng để ăn cơm với đất là nhân, người thợ, khuôn, nước, lửa nung là phần phụ
phối hợp với nhau làm thành cái chén.
Nhờ áp dụng lời Phật dạy ta có
thể chuyển nỗi khổ niềm đau thành an vui hạnh phúc, chuyển ba nghiệp xấu ác
thành hiền thiện, đạo đức. Trong kinh Phật nói: “Thấy được lý nhân duyên là thấy Chánh pháp hay thấy đạo”. Thấy
được như vậy là người có trí tuệ, là người có chánh kiến nên làm việc gì cũng
vì lợi ích chúng sanh là trên hết.
Sự
thật, muôn loài muôn vật trên thế gian này đều do nhân duyên hòa hợp mà thành,
không có một vật nào chỉ do một nhân mà hình thành. Tất cả đều phải trải qua
tiến trình diễn biến của nhân quả. Cho nên, “cái này có, cái kia có, cái này không, cái kia không”. Không có
cái gì chỉ do một nhân mà thành được, nếu có ai nói một nhân mà thành thì người
ấy chưa hiểu thấu lý nhân-duyên-quả.
Nhờ biết rõ thân này do nhân
duyên hòa hợp mà thành, từ thân người, thân thú, hay mọi cảnh vật cũng đều như
vậy. Cho nên, trong kinh Kim Cương nói: “Phàm
cái gì có tướng đều hư vọng, giả có, có mà không thật thể nên gọi là giả có”.
Nhờ hiểu được lý nhân duyên con
người dễ dàng thông cảm, khoan dung, tha thứ, do đó mà bớt chấp ngã, thấy ai
cũng là người thân, người thương của mình nên không sanh tâm ganh tỵ, tật đố.
Điều đó sẽ giúp cho cuộc sống của ta được bình yên, hạnh phúc từ trong gia đình
cho đến ngoài xã hội.
Nhờ hiểu được và thông suốt lý
nhân duyên ta sẽ nỗ lực vươn lên làm mới cuộc đời và tự tin chính mình có đầy
đủ khả năng vượt qua mọi bất hạnh, khổ đau. Nó giống như một lu nước, muốn nước
bốc hơi ta phải đun lên, tạo độ nóng thì nước sẽ bốc hơi. Không có cái gì là do
ngẫu nhiên hay tự nhiên mà hình thành được. Nếu muốn nước đông lại thành đá thì
ta tạo duyên lạnh, muốn nước trở lại trạng thái bình thường thì ta tạo duyên
ấm. Nước không cố định một thể mà nó được thay đổi tuỳ theo sự tác động của
“duyên”.
Nhờ hiểu và ứng dụng lý nhân
duyên vào trong đời sống hằng ngày, mỗi người chúng ta sẽ thấy rõ ràng mối
tương quan chằng chịt nhân quả. Sự sống này muốn tồn tại và phát triển rất cần
sự nương nhờ lẫn nhau. Hiểu được như vậy ta mới có bổn phận và trách nhiệm đùm
bọc, thương yêu, giúp đỡ và chia sẻ với nhau bằng tất cả tấm lòng. Nếu ai đó
chỉ dùng quyền lực để áp đặt thì sẽ tạo ra mâu thuẫn đối kháng, gây ra ân oán
hận thù, rốt cuộc làm đau khổ cho nhau.
Nhờ hiểu và ứng dụng lý nhân
duyên vào trong đời sống hằng ngày ta sẽ thấy rõ ràng sự sống trên đời này là
vô thường, luôn chuyển biến, đổi thay không ngừng nghỉ. Vì vô thường nên vô
ngã, tuy vô ngã nhưng có tinh thần chuyển biến liên tục.
Sự suy nghĩ của con người cũng
vậy, tuy không có chủ thể cố định nhưng có tâm thức liên tục trôi chảy không
dừng. Vì vậy, khi ta nghĩ tốt, lúc ta nghĩ xấu, trong một ngày có không biết
bao nhiêu suy nghĩ, suy nghĩ liên tục không dừng, không mất. Do đó, lý vô ngã
của nhà Phật chỉ cho ta thấy sự chuyển biến liên tục chứ không phải vô ngã là
không biết gì. Và cũng nhờ sự chuyển biến liên tục này mà ta mới tu tập được,
nếu cái ngã là một chủ thể thường hằng bất biến, không thay đổi được thì dù ta
có tu tập làm mới cuộc đời, làm mới lại chính mình cũng không lợi ích gì.
Lý
nhân duyên cũng cho chúng ta biết khi có nhân mà không đủ duyên thì sự việc ta
đang muốn cũng không thể hình thành được. Ví dụ như chúng ta có đủ gạo, nước,
củi, nồi, nếu muốn ăn cơm thì phải có lửa và người nấu cơm. Lý nhân duyên cho
chúng ta biết cuộc sống của ta có tốt, có xấu, có giàu, có nghèo đều là do
nhiều nhân duyên kết hợp hài hoà.
Lý
nhân duyên giải thích cho chúng ta biết giả dụ hai người cùng tu chung một pháp
môn mà người này đạt được kết quả tốt đẹp còn người kia thì thêm nhiều phiền
não thì tất cả đều do nhân duyên, duyên đầy đủ thì mau sớm hình thành và ngược
lại.
Khi hiểu được lý nhân duyên rồi
chúng ta có thể thay đổi hoàn cảnh theo ý muốn của mình. Muốn có căn nhà để ở thì
phải có nhiều duyên hợp lại như gạch, ngói, cát, đá, xi măng, cây, sắt thép và
con người. Không có gì do một nhân mà có thể hình thành.
Do đó, Phật dạy ai tin và hiểu
thấu lý nhân duyên thì có thể chuyển nghiệp xấu thành tốt, chuyển hoạ thành
phúc, chuyển nghèo khổ thành giàu có… Chính nhờ lý nhân duyên này mà chúng ta
có thể làm mới lại chính mình từ một con người tầm thường trở thành người sống
có ích cho xã hội.
Muốn sống tốt để phục vụ mọi
người chúng ta cần phải gần bạn hiền, thầy giỏi, gần những vị tu hành chân
chính có lời nói chân thật, có sức thuyết phục lòng người đúng theo tinh thần
nhân quả. Nếu chúng ta muốn trở thành người xấu thì cứ trộm cắp, giết hại,
lường gạt của người khác rồi vui chơi trác táng và giao du với kẻ ác. Do đó,
nếu chúng ta biết tạo duyên tốt thì ngày càng được tiến bộ hơn, ngược lại tạo
duyên xấu thì bị sa đoạ và chịu khổ đau.
Nhờ đức Phật đã trải nghiệm qua
thời tu hành trong kiếp hiện tại và nhiều đời hành đạo Bồ tát đã chỉ cho chúng
ta thấy rõ ràng lý nhân duyên là một lẽ thật mà ngày hôm nay các nhà khoa học
đều công nhận. Lẽ thật đó công bằng, thực tế, không có một đấng nào ban phước
giáng hoạ vì bản ngã cá nhân. Nếu chúng ta hiểu được lý nhân duyên thì từ thiên
nhiên cho đến muôn loài vật đều theo ngyên lý trùng trùng duyên khởi tương quan
mật thiết với nhau.
Chính con người do thấy biết
sai lầm nên tưởng mình là thật ta, thấy mình là trung tâm của vũ trụ nên càng
chấp ngã nặng nề gây khổ đau cho nhiều người khác. Hiểu được lý nhân duyên
chúng ta mới cố gắng vươn lên làm lại cuộc đời, chúng ta sẽ tự cải thiện đời
sống của mình bằng cách tinh cần siêng năng, nhờ vậy từ nghèo khổ có thể trở
thành giàu có.
Nếu chúng ta cứ nghĩ có một ông
trời ban phước giáng hoạ thì ta sẽ ỷ lại mà trở thành kẻ yếu đuối, nhu nhược,
chỉ biết dựa dẫm vào người khác mà không biết phấn đấu vươn lên. Nhất là những
đứa con ỷ lại vào cha mẹ dễ trở thành kẻ hư hỏng. Ngoài ra, khi hiểu được lý
nhân duyên chúng ta sẽ bớt chấp ngã và dễ cảm thông, tha thứ với mọi người. Nhờ
quán sát lý nhân duyên nên con người bớt si mê,
chấp ngã mà dần hồi thành tựu đạo vô ngã, vị tha.
Hiện nay, các nhà khoa học chế
biến được những máy móc tinh vi hay đồ dùng đẹp đẽ, đều ứng dụng lý nhân duyên.
Đó là lẽ thật, vì như tất cả chúng ta đều biết khi phân tích con người ai cũng
hiểu thân này do bốn thứ đất-nước-gió-lửa hợp thành. Nếu nhìn theo y học bây
giờ thì con người có thể phân tích ra thành rất nhiều chất. Thiếu những chất ấy
thân này sẽ sanh bệnh. Vì thế, khi biết thân mình thiếu chất gì người ta bồi bổ
thêm chất ấy. Phân tích cho tới tận cùng thì con người có trăm ngàn muôn ức tế
bào. Những tế bào đó có những chức năng riêng, mỗi thứ đều có công việc riêng
của nó.
Lý nhân duyên là một chân lý
sống của cuộc đời, không ai có thể phủ nhận được. Chính vì vậy, người nào sống
đúng như lý nhân duyên là người biết sống hoà hợp, biết thương yêu đoàn kết,
giúp đỡ mọi người bằng trái tim hiểu biết.
Thấy được lý nhân duyên là
chúng ta nhìn đúng với các nhà khoa học thời hiện đại. Khoa học phân tích tất
cả mọi hiện tượng, sự vật không có cái gì tự có và cũng không có cái gì là do
một nhân mà hình thành. Tất cả đều do nhiều yếu tố hợp lại. Khoa học thấy tột
được lý nhân duyên nên mới phát minh được những máy móc, thiết bị công nghệ
hiện đại để phục vụ đời sống con người mà những người thời xưa không bao giờ
tin được.
Rõ ràng, những nhà khoa học
biết ứng dụng lý nhân duyên nên mới có thể chế tạo ra phi cơ bay trên không,
tàu thủy đi dưới biển, hoặc xe hơi chạy nhanh ngoài đường phố… Nhưng đáng tiếc,
con người chỉ ứng dụng lý nhân duyên trong cuộc sống vật chất mà ít ai ứng dụng
lý nhân duyên trong đời sống tinh thần để biết cách làm chủ bản thân mà không
làm đau khổ cho người và vật.
Như tâm thức của chúng ta là
một dòng chuyển biến liên tục, tuy không có chủ thể cố định nhưng nó vẫn thay
đổi liên tục, khi thì nghĩ thiện, khi thì nghĩ ác. Bởi tâm thức suy nghĩ liên
tục nên nó không bao giờ mất hẳn, hễ tạo nghiệp thì sự liên tục đó dẫn tới thọ
quả báo khi đủ nhân duyên.
Hiểu được lý nhân duyên ta biết
thân này từ duyên sanh nên chúng ta không si mê, chấp ngã, làm khổ đau người
khác. Một số người hiểu lầm cho rằng sau khi chết linh hồn hoặc sanh lên cõi
trời, hoặc xuống địa ngục, trước sau như một không hề thay đổi. Ai làm người khi
chết sẽ tái sinh làm người, làm thú vật thì lại tái sinh làm thú vật. Đạo Phật
không thừa nhận có một linh hồn cố định, nếu như vậy chúng ta tu hành làm chi
vô ích, bởi có tu cũng vẫn sẽ như vậy.
Nhà Phật gọi là tâm thức vì nó
biến chuyển thay đổi theo thời gian tuỳ theo duyên tốt-xấu, còn linh hồn thì
trước sau như một. Tâm thức thì luôn chuyển biến, thay đổi do con người biết
suy tư, nghĩ tưởng. Khi còn nhỏ tâm thức chúng ta được huân tập có giới hạn nên
hiểu theo kiểu trẻ con, khi lớn lên được học hỏi, nghiệm xét nên tâm thức hiểu
biết theo sự phát triển của cuộc sống. Người hay siêng năng, chăm chỉ học hành
thì sẽ giỏi hơn những người khác do tâm thức lúc nào cũng sáng suốt và thông
tuệ hơn những người không chịu khó siêng năng, cần mẫn.
Tâm thức của chúng ta luôn luôn
chuyển biến theo sự suy nghĩ, nhận thức ngày càng được tinh thông hơn. Còn linh
hồn thì ở một chỗ vì nó nguyên vẹn nên có cố học cũng không giỏi, không học
cũng sáng suốt. Do đó, nếu ai chấp vào có một linh hồn cố định thì chúng ta sẽ
nghèo dốt mãi mãi, không thể giàu có và tu học để chuyển hoá nỗi khổ niềm đau
thành an vui hạnh phúc.
Hiểu được và thấu tột lý nhân
duyên là chúng ta phá được mê lầm, chấp ngã từ vô thuỷ kiếp đến nay vì ngu si
chấp ngã là nhân dẫn đến làm khổ người và vật. Phá được chấp ngã thì mọi sự bất
công và khổ đau sẽ hết. Tóm lại, hiểu và ứng dụng lý nhân duyên của nhà Phật ta
sẽ bớt tham lam, ích kỷ, nhỏ nhoi, ti tiện, oán giận, hờn dỗi, bớt si mê chấp
ngã. Mọi người sẽ thấy đúng lẽ thật qua lý nhân duyên, do đó chúng ta sẽ sống
yêu thương nhau hơn.
Khi
hiểu được lý nhân duyên ta sẽ có bổn phận, trách nhiệm đóng góp, sẻ chia và
nâng đỡ tha nhân, góp phần làm giảm bớt khổ đau cho nhân loại, yêu thương đùm
bọc, giúp đỡ lẫn nhau để mình và người được sống an vui, hạnh phúc ngay tại đây
và bây giờ.
Discussion about this post