TỪ BI VỚI BẮC HÀN
Trần Khải
Mục đích truyền thống của Phật giáo là đạt tới sự giác ngộ; như thế sẽ cần tới trọn một đời cho thiền tập và định tâm lặng lẽ.
Tuy nhiên, một nhà sư, Hòa thượng Pomnyun Sunim, từ lâu đã quyết định rằng việc thiền tập của thầy phải đi song song với hoạt động. Từ đó, thầy theo đuổi một mục tiêu rất khác, nhiều tính trần gian hơn: kết thúc khủng hoảng nhân quyền tại Bắc Hàn.
Trong nhiều thập niên, thầy Pomnyun, sinh quán ở Nam Hàn, đã làm việc không mệt mỏi để đưa cứu trợ cho dân Bắc Hàn, đi nói chuyện với các nhà lãnh đạo quốc tế và các nhà hoạt động xã hội, và tìm tiếp cận tới những người xuyên qua tổ chức của thầy, có tên là Hội Jungto Society, và xuyên qua bản tin được ưa chuộng của thầy, từ trước tới giờ đã giúp loan tin về các vấn đề Bắc Hàn.
Trong thập niên 1990s, tổ chức cứu tế của thầy, có tên là Good Friends (Bạn Tốt), đã phổ biến một số hình ảnh đầu tiên cho thế giới thấy thảm cảnh chết đói ở Bắc Hàn, lúc đó đã làm chết tới 2.5 triệu người.
Khi thầy khởi sự cứu tế ở Bắc Hàn, thầy Pomnyun xúc động sâu thẳm bởi những kinh hoàng thầy chứng kiến — trong đó, những trẻ em gầy dị thường và các xác chết nằm dọc các bờ Sông Yalu (Sông Áp Lục), nơi chia cách Bắc Hàn với Trung Quốc, những người tỵ nạn Bắc Hàn kể cho thầy nghe về những hoàn cảnh mà bạn của họ và gia đình của họ đã chịu đựng đau khổ và từ trần..
Khi thầy Pomnyun ghé thăm văn phòng ở New York của báo The Huffington Post tuần trước, thầy đã nói:
“Thoạt tiên, tôi khóc hoài, bởi vì không thể không xúc động khi nhìn thấy như thế. Và không ai tin tôi khi tôi kể chuyện về Bắc Hàn vì họ không thể tự thấy những hình ảnh đó.”
Một trong những phương diện khó khăn khi làm việc từ thiện là tìm cách kiểm soát các cảm xúc tiêu cực, theo lời thầy Pomnyun.
Khi tình hình ở Bắc Hàn gây cảm xúc tuyệt vọng nhất, thiền định giúp thầy Pomnyun sức mạnh để chiến đấu tìm đạt bình an.
Pomnyun nói, “Lúc đó, thiền định thực sự giúp tôi kiểm soát cảm xúc, bởi vì có những lúc tôi nổi giận. Có những lúc tôi rất buồn. Nhưng tôi nhận ra rằng nỗi buồn của tôi không giúp được người đó. Điều quan trọng để nhớ rằng chỉ có hành động mới giúp được người đó.”
Thầy Pomnyun đã thấy nhiều nhà hoạt động Nam Hàn bỏ cuộc, giận dữ vì bị Bắc Hàn từ chối nhận cứu tế và vì như dường bất khả làm cho thay đổi gì ở Bắc Hàn.
Thầy Pomnyun nói, “Người ta không kiểm soát nổi sự giận dữ và nỗi thất vọng, cho nên họ bỏ cuộc và tuyệt vọng. Nếu bạn giận dữ khi đang làm việc gì, ngay cả khi bạn nói về hòa bình, bạn đang thực sự buớc vào chiến tranh.”
Pomnyun nói, chỉ khi nào tâm của bạn bình an trước tiên, các nỗ lực của bạn mới mang tính xây dựngvà khả thi.
Thầy Pomnyun nói, “Nếu chúng ta chạy theo cảm xúc, thì việc làm phải ngưng lại. Nhiều người khởi đầu làm việc với tôi đã ngưng lại như thế, cũng vì như thế. Khi họ mới vào giúp cứu trợ Bắc Hàn từ phía sau, họ có thể tiếp tục. Nhưng khi họ vào Bắc Hàn, trực diện tiếp xúc với cán bộ Bắc Hàn, rồi họ bỏ cuộc. Họ bắt đầu chỉ trích Bắc Hàn.”
Pomnyun đã thấy rằng những người cộng sự với thầy đã gian nan kiểm soát nỗi giận dữ khi tiếp cận với cán bộ Bắc Hàn. Thầy thường ngưng lại để nhắc các cộng sự (và nhắc bản thân thầy) rằng tình hình này là cách duy nhất để cứu trợ dân Bắc Hàn.
Thầy Momnyun nói, “Có nhiều lần tôi mất hy vọng hay không muốn cứu trợ gì nữa khi tối tiếp cận với các cán bộ Bắc Hàn. Cũng như mọi người trần gian khác, tôi cảm thấy cảm xúc khởi lên. Nhưng tôi thực tập giữ cho cảm xúc dần dần bình lặng hơn, và như thế cho tôi tiếp tục được.”
Bản tin trên là từ TheHuffingtonPost.com, ngày 6 tháng 10-2014.
XEM THÊM CÁC BẢN TIN CŨ:
|
Discussion about this post