Chí đạo không khó,
Chỉ hiềm chọn lựa.
Nhưng chớ yêu ghét,
Rỗng suốt sáng tỏ.
Mảy may vừa sai,
Đất trời xa cách.
Muốn được hiện tiền,
Chớ còn thuận nghịch.
Trái thuận tranh nhau,
Đó là tâm bệnh.
Chẳng rõ ý huyền,
Nhọc công niệm tĩnh.
Tròn đồng thái hư,
Không thiếu không dư.
Bởi do lấy bỏ,
Vì thế chẳng như.
Chớ theo duyên có,
Đừng trụ không nhẫn.
Một lòng bằng phẳng,
Lặng yên tự sạch.
Ngăn động về tĩnh,
Hết ngăn càng động.
Chỉ kẹt hai bên,
Đâu biết một thứ.
Một thứ chẳng thông,
Hai chỗ mất công.
Dẹp có mất có,
Theo không trái không.
Nói nhiều nghĩ nhiều,
Càng chẳng tương ưng.
Bặt nói bặt nghĩ,
Chỗ nào chẳng thông.
Về nguồn được chỉ,
Theo chiếu mất tông.
Phút giây soi lại,
Hơn không trước đấy.
Không trước chuyển biến,
Đều do vọng kiến.
Chẳng cần cầu chân,
Chỉ nên dứt kiến.
Hai kiến chẳng trụ,
Dè dặt đuổi tìm.
Vừa có phải quấy,
Lăng xăng mất tâm.
Hai do một có,
Một cũng chớ giữ.
Một tâm chẳng sanh,
Muôn pháp không lỗi.
Không lỗi không pháp,
Chẳng sanh “chẳng” tâm.
Năng tuỳ cảnh diệt,
Cảnh theo năng chìm.
Cảnh do năng cảnh,
Năng do cảnh năng.
Muốn biết hai đoạn,
Nguyên là một không.
Một không đồng hai,
Gồm cả muôn tượng.
Chẳng thấy tinh thô,
Đâu có nghiêng lệch.
Đạo lớn thể rộng,
Không dễ không khó.
Tiểu kiến hồ nghi,
Càng gấp càng chậm.
Chấp đó mất chừng,
Hẳn vào đường tà.
Buông đó tự nhiên,
Thể không đi ở.
Tuỳ tánh hợp đạo,
Thong dong tuyệt não.
Buộc niệm trái chân,
Hôn trầm chẳng tốt.
Chẳng tốt nhọc thần,
Đâu dùng sơ thân.
Muốn đến nhất thừa,
Chớ ghét sáu trần.
Sáu trần chẳng ghét,
Lại đồng Chánh giác.
Người trí vô vi,
Kẻ ngu tự cột.
Pháp không pháp khác,
Vọng tự đắm mắc.
Đem tâm dụng tâm,
Há chẳng lầm to !
Mê sanh tịch loạn,
Ngộ không tốt xấu.
Tất cả hai bên,
Bởi do châm chước.
Mộng huyễn không hoa,
Nhọc chi nắm bắt.
Được mất phải quấy,
Một lúc buông hết.
Mắt nếu chẳng ngủ,
Các mộng tự trừ.
Tâm nếu chẳng khác,
Muôn pháp nhất như.
Nhất như thể huyền,
Ngây ngất quên duyên.
Muôn pháp đồng quán,
Trả về tự nhiên.
Sạch hết lý do,
Chẳng thể so sánh.
Dừng động không động,
Động dừng không dừng.
Hai đã chẳng thành,
Một làm sao có ?
Rốt ráo cùng tột,
Chẳng còn khuôn phép.
Hợp tâm bình đẳng,
Việc làm đều dứt.
Hết sạch nghi ngờ,
Thẳng ngay chánh tín.
Tất cả chẳng giữ,
Không thể ghi nhớ.
Rỗng sáng tự soi,
Chẳng nhọc tâm lực.
Chẳng phải chỗ suy,
Thức tình khó lường.
Chân như pháp giới,
Không người không ta.
Muốn gấp khế hợp,
Chỉ nói không hai.
Chẳng hai đều đồng,
Bao gồm hết thảy.
Bậc trí mười phương,
Đều vào tông này.
Tông chẳng ngắn dài,
Một niệm muôn năm.
Không đây chẳng đây,
Mười phương trước mắt.
Rất nhỏ đồng lớn,
Quên bặt cảnh giới.
Rất lớn đồng nhỏ,
Chẳng thấy mé bờ.
Có tức là không,
Không tức là có.
Nếu chẳng như thế,
Hẳn chẳng cần giữ.
Một tức tất cả,
Tất cả tức một.
Chỉ hay như thế,
Lo gì chẳng xong.
Tin tâm chẳng hai,
Chẳng hai tin tâm.
Dứt đường nói năng,
Chẳng phải xưa nay.
Discussion about this post