Nắng hạn đã lâu, mặt đất khô cằn, cỏ
cây xơ xác, cảnh vật điêu tàn. Bỗng một ngày có cơn mưa lớn trút xuống, vạn vật
như được tắm mát, đất đai thấm nhuần, nhẫn cho đến loài đá sỏi cũng được tẩy
rửa.
Cũng thế, giữa nhân gian ngập tràn
đau khổ, vạn loại đang còn chìm đắm trong đêm dài của sanh tử trầm luân, còn
nổi chìm trong biển khổ tưởng chừng như bất tận, bỗng đức từ phụ Thích-ca
Mâu-ni vì lòng đại bi xuất thế, Phật nhật huy hoàng, xua tan màn đêm của vô minh,
làm thuyền cứu vớt chúng sanh thoát khỏi ái hà.
“Pháp của Phật như mưa, tùy mỗi loài
đều nhận được lợi ích”. Chúng
sinh căn tánh bất đồng song nếu đã lãnh thọ pháp của Phật thì không luận là
nhiều hay ít, hoặc mau hoặc chậm, thảy đều được lợi lạc và giải thoát và lý do
đơn giản chính là tuân theo luật nhân quả. “Ví như người ăn chút kim cương không
thể tiêu, hạt giống Phật đã gieo vào tạng thức sẽ mãi còn nguyên không sót mất”.
Đến với đạo Phật là đến với sự giải
thoát, tu theo pháp Phật tức đã đi trên con đường giải thoát. Phật pháp không
xa rời thế gian nên rất thực tế. Ngay trong hoàn cảnh này mà khởi lòng từ bi,
ngay trong cuộc sống này mà bao dung, ở nơi các chướng duyên mà nhẫn nhục, vì
tâm từ ái mà có thể hy sinh, rõ lẽ vô thường nên sống an bần trong “thiểu dục tri túc”, lìa các ngã chấp nên vô ngã vị tha v.v… Không biết bao
nhiêu những phẩm đức cao đẹp và trong sáng được phát huy từ chỗ chân tu thật
đạo và những hạnh lành ấy sẽ đưa người học đạo tiến dần lên quả Thánh.
Hôm nay, trong niềm hân hoan và an
lạc khi được tắm trong dòng nước từ bi có pha lẫn hương giải thoát, con cùng
tất cả chúng sinh vui sướng khôn cùng, thiết tha phát lên lời nguyện. Nguyện
đời đời kiếp kiếp, dù ở đâu, trong hoàn cảnh nào, trái tim con vẫn luôn có
Phật, cuộc đời con luôn luôn có chính pháp sáng soi, đến nơi nào cũng được bậc
đại thiện tri thức, những thượng thiện nhân dẫn đường… Tuy con không được
giàu sang như người nhưng những lúc con bước từng bước chậm rãi trong đạo
tràng, thân mặc chiếc áo lam, hoặc khi kinh hành, hoặc khi lễ Phật trong buổi
sớm mai, trong cảnh chiều tà… những giờ phút hiện tiền ấy con cảm thấy đời
mình thật đầy đủ, thật bình yên, một ý niệm buông xả bừng lên, bao tham ái tựa hồ
như cháy rụi. Con cảm giác tâm hồn mình ngập đầy sự an lạc thảnh thơi, dẫu biết
rằng ngày mai lại rơi vào vòng quay cơm, áo, gạo, tiền.
Khi cuộc sống đời thường gặp lúc
chật vật, khó khăn, chợt nhớ đến lời Phật dạy: “Ít muốn, biết đủ”. Soi lại đời mình, con là người quá ư đầy đủ vì cha mẹ còn
hiện diện, anh em thuận hòa, mỗi ngày đều có cơm ăn hai bữa, áo vải quần thô
cũng đủ ấm thân, còn sức khỏe để làm việc mưu sinh, có thân thể bình thường để
dễ dàng đi đây đi đó… Con còn được trông thấy dung nhan của đức Từ phụ Thế
Tôn, có thể lễ bái trước tôn tượng của đức Quán Thế Âm, mỗi ngày có thể sống
bình an, mỗi ngày có thể nhớ tưởng đến Tam Bảo… Con đã có rất nhiều thứ quý
giá và sự thật con là một trong số những người may mắn, một trong số những người
đầy đủ và là người thật hạnh phúc giữa cuộc đời có nhiều bất hạnh, khổ đau. Mỗi
khi gặp điều khổ não, phiền lụy trong cuộc đời, nếu không nhờ Phật pháp soi
đường, nếu không tin sợ nhân quả, nếu không dùng ngũ giới nhắc nhở, có lẽ con
đã đào thêm hố sâu tội lỗi, tạo thêm vô lượng vô biên nghiệp thay vì phải quán
chiếu và ăn năn sám hối.
Trong kinh Kim Cang, con tâm
đắc nhất bài kệ:
““Tất cả pháp hữu vi
Như mộng huyễn bọt bóng
Như sương như chớp lóe
Nên quán tưởng như thế”.
Để rồi, trong đời sống gặp lúc trái
ý nghịch lòng, con đem bài kệ này ra để đối trị, chẳng thế, trong lúc vui sướng
ngập tràn con cũng dùng bài kệ này.
“Vạn pháp do duyên sanh
Lại cũng do duyên diệt”
Ôi! Lời Phật thật hoàn mĩ, hàm súc
và thiết thực, nên khi nghĩ đến hai bài kệ này, các ý tưởng tham đắm, cố chấp
trong con nhẹ dần. Thế mới biết “Phật pháp rộng sâu rất nhiệm mầu”, chỉ cần thật tâm ứng dụng thì chẳng cần phải dùng nhiều
phương pháp, mà ở nơi một bài kệ, một câu kinh do Phật thuyết đều sẵn đủ diệu
dụng, có thể tiêu trừ các phiền não, khổ đau. Con chợt nhận ra rằng, tu là phải
biết xem xét và sửa đổi nơi bản thân thì mới có được lợi ích và an lạc, chữ “tu” đó dễ hiểu là “sửa”, sửa ác
ra thiện, bỏ xấu làm tốt, diệt si mê và khai đường trí tuệ.
Nhiều lúc lặng lẽ một mình, con nghĩ
nếu như đời sống này không nhờ pháp Phật dẫn đường, bản thân mình sẽ ra sao khi
đứng trước cuộc đời có nhiều cạm bẫy, mê hoặc. Phải chăng lửa Tam độc càng thêm
lẫy lừng, hằng vui thú với sát sinh, trộm cắp?
Có lắm lúc những người thân yêu đã nói
những lời, đã làm những việc khiến cho con đau khổ, và rồi trong cơn đau khổ ấy
con chỉ có thể khóc và gọi “Phật ơi!”.
Vì khi đó chỉ có Phật mới hiểu và thương con thôi. Lại có khi gặp phải hoàn
cảnh sợ hãi chúng con thầm niệm hồng danh và nhớ tưởng đến hình tượng của
Bồ-tát Quán Thế Âm thì nỗi lo sợ cũng bớt đi. Đủ biết Tam Bảo là chỗ tốt để con
nương tựa, là nơi an ổn cho chúng sinh nương về. Đối với pháp môn Tịnh Độ, dầu
con cũng đã có tín tâm, nhưng vì nghiệp chướng sâu nặng nên con chưa được “nhất tâm bất loạn” vẫn thường hay thất niệm nhưng hễ con nhớ là lại niệm
ngay. Con biết sự tu tập của con còn kém tệ vô cùng, sự hiểu biết lại càng hạn
chế, con chưa xứng đáng là một Ưu-bà-di chân chính, nhưng con chỉ mong sao lòng
niệm đạo chẳng nhạt phai. Con có thể cố gắng và cố gắng mãi…
Nhìn lại những gì đã qua, con biết
mình vừa thay đổi từ xấu thành tốt, tuy cũng không phải tốt gì cho lắm, song
cũng đã hơn trước kia rồi. Con đã có thể vui vẻ mà bố thí, có thể bỏ qua lỗi
lầm cho người khác để sống an lạc và hỷ xả với cuộc đời.
Ngày nay, được mưa pháp tắm gội thân
tâm, con nghĩ mình đã may mắn và có phước báu lắm đây! Trong niềm hân hoan ấy,
con và tất cả mọi hữu tình sẽ chẳng thể nào quên đại ân, đại đức của đấng đại
giác Thế Tôn cách nay hơn hai ngàn năm về trước đã thị hiện vì chúng sinh dày
công tầm đạo. Lại nhờ ơn chư vị Bồ-tát, lịch đại tổ sư, những bậc đại nhân đã
hộ trì chính pháp, thay Phật chuyển pháp luân chỉ vì muốn làm lợi lạc cho trời,
người và hết thảy. Các vị cao tăng, thạc đức đã chuyển ngữ giáo điển của Phật
thành Việt ngữ, các ngài thể vì lòng từ bi mà hoằng dương thánh đạo. Để đến hôm
nay chúng con được gặp chánh pháp và có chỗ nương tựa tu hành. Con xin thành
kính tri ân trước là thầy bổn sư của con – vị thầy Trụ trì chùa Hoằng Pháp cùng
toàn thể chư Tăng đã hết lòng chăm lo cho chúng sinh. Bản thân con nhờ ở gần
chùa, nhờ đọc sách do chùa phát hành mà con đã dễ dàng đến với đạo Phật.
Mong sao quý thầy luôn được an lạc,
lòng độ sinh không mệt mỏi, để đưa lớp lớp chúng sinh vượt qua biển khổ.
Cao quý thay:
“Tam Bảo chính là ba ngôi báu
Lại là nơi nương náu cho ta
Dẫu qua số kiếp hà sa
Ngợi khen khôn xiết, ngợi ca không cùng”.
BBT Chùa Hoằng Pháp
Discussion about this post