LỢI
ÍCH KHI NIỆM PHẬT
Người
giảng: Lão pháp sư Tịnh Không
Thời
gian: ngày 23 tháng 06 năm 2003
Giảng
tại: Học Viện Tịnh Tông Úc Châu
Phần
2
Chỗ này rất quan trọng, chúng ta phải buông
bỏ thân tâm thế giới, tức là buông bỏ vọng tưởng, buông bỏ phân biệt, buông bỏ
chấp trước thì chúng ta liền có thể tương thông với chư phật Bồ Tát, liền có
thể đột phá giới hạn. Ngày nay chúng ta học Phật không thể đột phá là do nguyên
nhân gì vậy? Bạn vẫn chưa buông bỏ. Cho nên lỗi lầm này chính ở chúng ta, không
phải ở nơi Phật cũng không phải ở trong kinh điển, mà là ở chính mình. Chính
mình không thật tin, còn có hoài nghi, còn có vọng tưởng, còn có chấp trước,
vậy thì không còn cách gì, chư Phật Như Lai có ở ngay trước mặt bạn cũng không
thể giúp được, đó là việc của chính bạn. Cho nên đến thế giới Cực Lạc, việc tốt
là tuổi thọ vô lượng, phước báo vô lượng. Vô lượng trí vô lượng giác của Ngài
là cách nói thông thường, trên kinh giảng là vô lượng quang, vô lượng thọ. Cái
ý này trên kinh rất hay. Vô lượng quang, quang là quang minh biến chiếu, đại
biểu không gian. Vô lượng thọ, thọ là đại biểu thời gian. Tất cả vô lượng trong
vô lượng thời không thảy đều đầy đủ không kém khuyết chút nào, cho nên nói
“Phật thị môn trung hữu cầu tất ứng”. Vì sao có thể có cầu ắt có ứng? Bởi vì
tất cả đều là trong tự tánh của bạn vốn sẵn đầy đủ. Trong tự tánh của bạn vốn
sẵn đầy đủ vô lượng trí tuệ nên trí tuệ này liền hiện tiền, vô lượng tài nghệ,
tài nghệ đức năng đều hiện tiền, vô lượng tướng hảo chính là phước báo vô lượng
đều hiện tiền.
Hiện tại người thế gian này, hôm qua tôi ở
Tuyết Lê cũng nói đến vấn đề này, người thế gian mong cầu cũng không ngoài ba
việc là của cải, trí tuệ và khỏe mạnh sống lâu, ba thứ này ở thế giới Tây
Phương Cực Lạc là đầy đủ cả. Thế giới Tây Phương của cải vô lượng. Các vị xem,
Thích Ca Mâu Ni Phật ở trên kinh điển giới thiệu cho chúng ta hoàn cảnh của thế
giới Tây Phương Cực Lạc, đại địa của thế giới Tây Phương Cực Lạc không phải là
đất, mà là Lưu Ly. Lưu Ly là thứ gì vậy? Người thế gian này chúng ta gọi là Tỷ
Thúy tức ngọc màu xanh. Thứ này thông thường giá trị rất cao. Đại địa của thế
giới Tây Phương là Tỷ Thúy, cho nên Tỷ Thúy ở thế giới Tây Phương Cực Lạc thì
không đáng một đồng, vì sao vậy? Cũng giống như đất của chúng ta ở đây vậy, ở
đây chúng ta đeo một chiếc nhẫn Tỷ Thúy rất cao quý, đến bên đó lại là đất mà
đeo ở trên tay thì chẳng phải là trò cười hay sao?
Người chúng ta quý trọng vàng ròng đến dường
nào! Còn ở thế giới Tây Phương Cực Lạc vàng ròng là để làm gì vậy? Cũng giống
như xi măng vậy, đem đi làm đường, vàng ròng làm đất dùng để đắp đường đi. Bạn
xem, đất là Tỷ Thúy, đường đi đắp bằng vàng ròng, bạn không cần nói thứ khác,
bạn nói xem bên đó giàu có bao nhiêu! Phú ông ức vạn thế gian này chúng ta đến
thế giới Tây Phương Cực Lạc là bần cùng hết chỗ, không có tiền. Thế giới Tây
Phương bạn thấy nhà ở của ta ở đều là bảy thứ báu tạo thành, vật liệu xây dựng
là bảy báu, kim ngân, lưu ly, xa cừ, mã não, không phải là xi măng sắt thép
chúng ta ở đây, không phải thứ này, bạn nghĩ xem đầy đủ đến dường nào! Cơm áo
đi đứng đều tự nhiên, bạn muốn ăn bất cứ thứ gì, ý niệm vừa khởi, những thứ mà
bạn cần ăn đã bày đầy trên bàn. Vào thời xưa Hoàng đế Trung Quốc chúng ta ăn
cơm là một trăm món ăn, cho dù là ông ăn mấy món nhưng mỗi lần dọn cơm nhất
định là một trăm món ăn. Đến thế giới Tây Phương Cực Lạc còn dư giả hơn so với
làm Hoàng Đế. Hoàng Đế mới có một trăm món, bạn đến nơi đó, bạn muốn một ngàn
món, muốn một vạn món, ý niệm vừa khởi đều bày ra ở trước mặt, Hoàng Đế làm sao
có thể so sánh được với bạn! Sau khi ăn xong, không cần nữa thì lập tức không
còn gì hết, cũng không cần phải đi rửa chén, cũng không cần phải đi thu dọn bát
đĩa, nó đều biến hết, trở về cái không, cho nên thế giới đó chính là ngày nay
khoa học gia chúng ta gọi là chuyển biến của năng lượng và vật chất. Hiện tại
khoa học gia biết được, đích thực là có cái lý luận này, thế nhưng không làm
được. Thế giới Tây Phương Cực Lạc đã làm được rồi, khi cần dùng đến thì làm cho
năng lượng biến thành vật chất, chính mình tận tình hưởng thụ, khi không dùng
nữa thì vật chất này lại quay trở về lại năng lượng, không còn thứ gì hết, được
đại tự tại.
Phòng ốc nơi bạn ở, muốn ở trên mặt đất thì
phòng ốc liền hạ xuống mặt đất, muốn ở trên hư không thì nó liền nâng lên, liền
ở ngay trong hư không, muốn đến các cõi nước phương khác cũng không cần phải
ngồi phi cơ, nhà ở của bạn cũng biết bay, chính là công cụ phi hành của bạn.
Tùy tâm sở muốn, tướng hảo quang minh, không chỉ 32 tướng tốt 80 vẻ đẹp. 32
tướng tốt 80 vẻ đẹp ở thế gian này chúng ta là quý tướng, các vị xem cái tướng
đó là quý tướng. Nhưng ở trên kinh Phật nói với chúng ta, người thế giới Tây
Phương Cực Lạc có vô lượng tướng, tướng có vô lượng vẻ đẹp. Trên kinh các vị
xem thấy Thích Ca Mâu Ni Phật làm một thí dụ, không những người thế gian chúng
ta không có, không thể so sánh, Đại Phạm Thiên Vương, Ma Hê Thủ La Thiên Vương,
những tướng phú quý đó, nếu đứng cùng với người hạ phẩm hạ sanh của thế giới
Tây Phương Cực Lạc thì họ giống như người xin ăn vậy, không thể so sánh. Không
có thứ nào là không vừa lòng như ý. Lợi ích của niệm Phật, lợi ích của vãng
sanh, nếu bạn hỏi vãng sanh, vãng sanh có thật hay không? Là thật! Một chút
cũng không giả. Ngay trong một đời này của tôi chính mắt nhìn thấy đứng vãng
sanh, ngồi vãng sanh, tôi xem thấy mười mấy người, nếu nghe nói thì không biết
là đến bao nhiêu. Lần gần đây nhất, vẫn chưa đến hai năm, lão cư sĩ Trần Quang
Biệt của Cư Sĩ Lâm Singapore, đó là lão hội trưởng, bạn thấy ông vãng sanh, đó
là chúng ta chính mắt nhìn thấy. Học sinh chúng ta đều đi trợ niệm giúp cho
ông. Lão cư sĩ tuổi tác lớn rồi, đã hơn 80 tuổi, những năm cuối bị bệnh sức
khỏe không tốt. Thực tế mà nói, bị bệnh rồi ông mới chân thật học Phật, khi ông
chưa bị bệnh thì ông chưa thật học Phật. Ông là người làm ngân hàng, mỗi ngày
công việc đều rất bận, căn bản là không có thời gian đọc kinh, cũng không có
thời gian nghe kinh. Bị bệnh rồi không còn cách gì, ở trong nhà dưỡng bệnh, mỗi
ngày nằm trên gường buồn bã. Cư sĩ Lý Mộc Nguyên đem băng đĩa giảng kinh của chúng
ta đến tặng cho ông, ông xem mỗi ngày, càng xem càng hoan hỉ. Mỗi ngày ông xem
8 giờ đồng hồ, lúc nào không xem thì ông niệm A Di Đà Phật. Hai năm là thời
gian không dài, hai năm thì ông liền thành tựu.
Có một hôm ông nói với cư sĩ Lý Mộc Nguyên là
ông muốn vãng sanh thế giới Tây Phương Cực Lạc. Cư sĩ Lý Mộc Nguyên nói với ông
là không được, hiện tại ông không thể đi, hiện tại Cư Sĩ Lâm tất cả đều chưa
yên ổn, chỉ cần ông sống ở thế gian thì sức ảnh hưởng của ông vẫn còn, nên hy
vọng ông quan tâm. Ông nói được rồi, vậy tôi sẽ đợi thêm hai năm nữa. Khi hai
năm này đến, nhiệm kỳ sau cùng nhất, Cư Sĩ Lâm cử hành tuyển cử, đổi nhiệm, ông
ngồi xe đẩy đến tham gia, ngày hôm đó tôi cũng có mặt, đó là lần sau cùng ông
đến Cư Sĩ Lâm. Sau khi trở về, tôi nghe người trong nhà ông nói, có một hôm ông
viết ở bên cạnh ngoài của tờ báo ngày mùng 07 tháng 8, ông đã viết mười mấy lần
mùng 07 tháng 8, người trong nhà cũng không có người nào dám hỏi, cũng không
biết đó là chuyện gì. Mùng 07 tháng 8 hôm đó ông vãng sanh. Ngày ông viết ra
ngày ông vãng sanh cách ngày ông vãng sanh ba tháng, ông đã biết trước ngày ông
vãng sanh ba tháng. Thời gian ngày tháng tường tận như vậy, mùng 07 tháng 8,
ông đã viết mười mấy lần mùng 07 tháng 8, dự biết giờ đi. Từ lúc ông bị bệnh
bắt đầu nghe kinh niệm Phật đến lúc ông vãng sanh, thời gian cũng sắp gần bốn
năm.
Bạn thấy sau khi ông đi rồi, Cư Sĩ Lâm
Singapore xuất hiện một việc kỳ quái. Có một hôm, cư sĩ Đỗ Mỹ Quyên, về trước
tôi không quen biết cô, sau khi sự việc này xảy ra, cư sĩ Đỗ đến tìm tôi, xảy
ra sự việc gì vậy? Oan gia trái chủ của Cư Sĩ Trần Quang Biệt, rất nhiều người,
đó không phải là người sống mà là hồn quỷ, đi đến Cư Sĩ Lâm. Những oan gia trái
chủ này vốn là ở ngay trong nhà của Trần Quang Biệt, thế nhưng mỗi ngày Trần Quang
Biệt nghe kinh niệm Phật, nên họ không dám đụng đến ông, nghe kinh niệm Phật có
thần hộ pháp, cho nên oan gia trái chủ tuy là vây quanh ở bên cạnh nhưng không
dám động ông. Khi xem thấy ông vãng sanh rồi, những oan gia trái chủ này đều
cảm động, cho nên họ đi theo các pháp sư (mỗi ngày chúng ta đều phái pháp sư đi
trợ niệm, bốn người một nhóm luân phiên đi), những oan gia trái chủ này đi theo
pháp sư đến Cư Sĩ Lâm. Họ nói thần hộ pháp của Cư Sĩ Lâm không hề chướng ngại
họ, họ nói chúng tôi đến Cư Sĩ Lâm tuyệt đối sẽ không gây phiền phức, chúng tôi
không dám gây phiền phức, chúng tôi đến cầu xin quy y. Họ nói, chúng tôi xem
thấy lão cư sĩ Trần Quang Biệt vãng sanh, chúng tôi đều rất là hoan hỉ nên đến
cầu quy y. Vào lúc đó tôi đang ở HongKong, dường như là sư Toàn gọi điện thoại
cho tôi, nói là hồn quỷ muốn quy y, tôi nói với ông phải mau quy y giúp cho họ.
Sau khi quy y rồi, họ muốn nghe kinh, pháp sư của Cư Sĩ Lâm liền nói với họ,
lầu 4 là niệm Phật đường, lầu 5 là giảng đường, mỗi ngày đều có pháp sư ở nơi
đó giảng kinh, các vị đều có thể đến nơi đó nghe kinh. Họ nói ánh sáng của
giảng đường lầu 5 quá mạnh, họ không chịu nỗi. Sau đó mấy lần thương lượng thì
chúng tôi mở ra lầu 1 và lầu 2 để máy truyền hình cho họ xem. Họ yêu cầu nghe
kinh Địa Tạng, cho nên 24 giờ mở băng đĩa kinh Địa Tạng cúng dường quỷ thần.
Quỷ thần thích nghe nhất là kinh Địa Tạng và kinh Thập Thiện Nghiệp Đạo, họ
thích nhất là hai bộ kinh này. Sau khi nghe xong rồi thì họ liền ra đi. Đã xảy
ra một việc như vậy.
Qua mấy ngày sau, đại khái dường như là hơn
một tuần lễ, cô Đỗ Mỹ Quyên đến tìm tôi, đem tình hình quỷ thần nhập thân nói
với tôi. Cô nói ngay lúc đó cô bị hôn mê, sau khi hôn mê thì cô không hề biết
gì hết. Sau khi tỉnh lại, người khác nói cho cô nghe là cô đã nói hơn một giờ đồng
hồ, nhưng chính cô một câu cũng đều không biết. Người trong nhà cô không hề
tin, nhất là em trai cô, anh ấy nói việc này nhất định là không đáng tin, kết
quả em trai của cô hôm đó, nghe nói bị tám con quỷ vật ra vả cho một trận, họ
còn kéo anh ấy đến rãnh nước bên cạnh đường lộ làm anh bị trọng thương, kết quả
là phải nhờ xe cứu thương đưa anh vào phòng cấp cứu. Anh báo cảnh sát, anh nói
anh bị bảy, tám người đánh bị thương. Kết quả cảnh sát đến điều tra, hỏi người
chung quanh, người chung quanh nói không có, anh ấy chính mình ngã tam ngã tứ
rồi chính mình ngã xuống đó, không có người nào đánh anh. Bảy, tám con quỷ đánh
anh. Từ đó về sau tin tưởng, người cả nhà đều tin tưởng. Đỗ Mỹ Quyên bị quỷ
nhập thân độ được người cả nhà, cho nên sự việc này là thật, một chút cũng
không giả.
Ngồi đồng nhập cốt tôi cũng đã gặp qua rất
nhiều, có rất nhiều là thật, cũng có giả, giả thì rất ít. Thứ giả hoặc mạo nhận
họ có mưu đồ, đều có mục đích, vừa nghe vừa thấy thì liền biết được, cho nên
phải có năng lực phân biệt, không nên bị những người này phỉnh. Việc này khi
chúng ta qua lại với quỷ thần, nhất định phải nên thận trọng, quyết định không
nên để bị hại. Bạn tỉ mỉ lắng nghe lời của họ nói, họ thị hiện ra cái tướng này
rất đáng được tham khảo. Phật sự Tam Thời Hệ Niệm là do thiền sư Trung Phong,
đó là người đầu triều nhà Nguyên, Ngài y theo kinh A Di Đà soạn ra một nghi
quy. Bộ nghi quy này chuyên dùng để siêu độ vong nhân, chúng ta tu Tịnh Độ dùng
nghi quy này thì rất thích hợp. Trong nghi quy này chúng ta tỉ mỉ mà xem, trong
đó có tán Phật, có tụng kinh, có niệm chú (chú vãng sanh là niệm chú), có sám
hối, có phát nguyện, có hồi hướng, có quy y. Trong đây tổng cộng có 8 phương
pháp tu học, rất là hoàn bị, rất thù thắng. Đây cũng chính là khai thị, khai
thị rất nhiều, khai thị rất là tinh túy, đối với việc tu học của chúng ta có sự
giúp đỡ rất lớn, có sự giúp đỡ không nhỏ. Cho nên khai thị của Ngài, nếu như
các vị thường hay tụng, thường hay đọc, tôi tin tưởng đọc lâu rồi thì các vị
chính mình có thể ngộ nhập vào cảnh giới này. Vào được cảnh giới đó là lợi ích
rất lớn. Hiện tại chúng ta đem Phật sự Tam Thời Hệ Niệm làm thành thời khóa để
tụng, mỗi một tuần chúng ta làm một lần, âm dương lưỡng lợi.
Hiện tại trên thế gian này, người khổ, linh
hồn cũng rất khổ. Con người chúng ta có tai nạn, cái thế gian này có tai nạn,
con người không biết nhưng linh hồn biết. Những năm gần đây, những tin tức này
tiết lộ ra từ linh giới, nói đến việc tai nạn của tu hành này rất khiếp sợ.
Việc mà họ nói tôi tin tưởng, tôi không chỉ tin tưởng lời của linh quỷ nói lại,
mà tôi tin tưởng đạo lý của nhân quả báo ứng mà trên kinh Phật đã nói, tất cả
những tai nạn là do ác nghiệp chiêu cảm. Bạn xem thấy hiện tại người ở thế gian
này, họ tưởng là những gì? Họ nghĩ là những gì? Họ nói ra là những gì? Họ làm
ra là những gì? Bạn tỉ mỉ mà quan sát thì bạn liền biết được. Người xưa nói
“nhà làm việc thiện ắt dư thừa việc vui, nhà làm việc ác ắt dư thừa việc xấu”.
Hiện tại tất cả xã hội, những chúng sanh này họ làm là những việc gì? Ý niệm
ác, tư tưởng ác, lời nói ác, việc làm ác, như vậy làm sao mà không có tai nạn?
Vào thời trước người nhận qua giáo dục truyền thống của người xưa, từ nhỏ đã
dạy bạn cách làm người thế nào. Giáo dục của Trung Quốc từ Nghiêu Thuấn, việc
này trên lịch sử có ghi chép, Nghiêu Thuấn cách ngày nay chúng ta đại khái là
4500 năm, ở vào cuối triều nhà Thanh. Trung Quốc dạy là những thứ gì? Dạy về
luân lý, dạy về đạo đức, luân lý đạo đức duy trì dân tộc quốc gia này đến 5000
năm. Từ năm dân quốc đến nay mọi người đều là mến mộ khoa học phương tây, bỏ
mất đi luân lý đạo đức của chính mình, đời sống vật chất dường như có nâng lên
cao, mức sống nâng cao, nhưng luân lý đạo đức thì không còn, xã hội động loạn,
lòng người bất an, có thể nêu ra là người nổi tiếng ở đời, có mấy người có cảm
giác an toàn? Bao gồm chính chúng ta, bạn đi hỏi xem thử, bạn có cảm giác an
tòan hay không? Rất đáng thương.
Hiện tại tương đối tốt hơn một chút là người
học Phật. Chân thật học Phật, chân thật đạt được thọ dụng của Phật pháp, tâm
địa tương đối thanh tịnh thì có được cảm giác an toàn, vì sao vậy? Biết được
thật tướng của các pháp, cũng chính là biết được chân tướng vũ trụ nhân sanh,
biết được tất cả chúng sanh không sanh không diệt, chỉ là chuyển biến mà thôi,
cho nên gọi là tâm an lý đắc. Đạo lý làm được rõ ràng rồi thì tâm liền được an,
đạo lý chưa hiểu được rõ ràng thì tâm của họ làm sao có được an định? Ngày nay
trong xã hội này, nếu như cầu được thân tâm an ổn thì phải đem đại đạo lý của
vũ trụ nhân sanh hiểu cho tường tận, hiểu cho thấu đáo, chân tướng sự thật
thông suốt rồi thì tâm của bạn được định, tâm của bạn được an, bạn cũng biết
được phải sống ra sao, làm việc thế nào, làm thế nào đối nhân xử thế tiếp vật.
Khai thị trong Tam Thời Hệ Niệm quá tinh tế.
Người sau khi qua đời vì sao phải cúng thất?
Có rất nhiều người hỏi vấn đề này, vì sao phải làm thất? Nếu như người này niệm
Phật thật đã vãng sanh rồi, thực tế mà nói, vậy thì không cần phải làm thất.
Người vãng sanh và người sanh thiên (người ở ngay trong một đời có đại thiện,
sau khi chết sanh thiên) đều không có thân trung ấm thì không cần làm thất. Thế
nhưng người thông thường nghiệp chướng tập khí sâu nặng, nếu là họ đọa vào ác
đạo, đọa ba đường ác, hoặc là sanh đến loài người, đời sau vẫn có thể sanh đến
cõi người, thế nhưng chỉ là một người rất thông thường, không phải là người phú
quý, chỉ là một người phổ thông thì đều có thân trung ấm. Trung ấm thông thường
tồn tại 49 ngày, chính là 7 lần 7. Trung ấm thì 7 ngày họ có một lần biến dị
sanh tử, cũng chính là nói họ cứ 7 ngày thì có một lần rất đau khổ, vào ngay
lúc này tụng kinh niệm Phật cho họ, hoặc là tu sám pháp cho họ, hồi hướng cho
họ, thì có thể giảm nhẹ đau đớn của họ. Đó là trong kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn
nguyện đã nói. Cho nên làm thất là từ trong kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn nguyện mà
ra, bạn đi đọc kinh này thì liền biết.
Cho nên con người nhất định không nên tự sát.
Tự sát thì vô cùng thống khổ, vì sao vậy? Hễ là người tự sát mà chết thì thân
trung ấm mỗi 7 ngày một lần, nó lại phải tự sát một lần, nó không phải làm một
lần rồi xong đâu, mà mỗi 7 ngày thì phải diễn lại một lần, rất khổ sở. Thí dụ
như treo cổ mà chết, mỗi lần cách 7 ngày họ lại phải treo cổ một lần. Uống
thuốc độc mà chết thì cách 7 ngày họ lại phải uống độc một lần. Cho nên vào
ngay lúc này, thân bằng quyến thuộc tu phước cho họ thì có thể giảm ít đau khổ
cho họ. Hoặc giả là họ không bị đau khổ, nếu như không có thân bằng quyến thuộc
tu phước cho họ, thì họ nhất định sẽ không thể tránh khỏi. Việc này là Phật nói
cho chúng ta nghe, nếu bạn là người hiểu Phật pháp thì bảy cái thất đều phải
làm, không thể nói chỉ chọn vài thất, còn các thất khác thì có thể không làm,
không thể được, vì sao vậy? Họ trong bảy ngày có một lần đau khổ thay đổi,
chúng ta ở trong Kinh Điển hiểu được đạo lý này, cho nên niệm Phật lợi ích rất
lớn. Cúng thất, trên kinh nói rất rõ ràng, bảy phần công đức, người làm thất
chúng ta chính mình được sáu phần, vong giả chỉ có thể được một phần, cho nên
khi làm thất, tốt nhất là nên mời 7 pháp sư. Công đức của 7 vị pháp sư thì họ
chỉ có thể được một phần. Cúng tuần thất muốn có thể chân thật có được lợi ích
lớn, những người làm pháp sự này, không luận là xuất gia tại gia, đều phải dùng
tâm chân thành mà làm thì họ được lợi ích lớn. Nếu như chiếu theo nghi thức
tụng kinh bái sám, trong lòng không thành thì họ được lợi ích rất ít.
Thế nào là trong lòng không thành? Một mặt
tụng kinh, bái sám, một mặt trong lòng khởi vọng tưởng, lòng để đâu đâu thì lợi
ích mà họ được sẽ rất ít. Nếu như vong giả này lúc ở đời tánh tình rất dữ, lòng
dạ không tốt, người tụng kinh không thành khẩn thì họ sẽ tìm đến gây phiền
phức. Quỷ cùng người như nhau, một số người lợi hại nếu bạn đắc tội với họ, họ
sẽ tìm bạn gây phiền phức, họ báo thù bạn. Người tánh tình ôn hòa thì sẽ bỏ
qua, thì sẽ không tìm. Cho nên mọi việc đều có nhân quả, nghiệp nhân quả báo
không sót mảy trần, đây là chân lý. Trong Phật pháp thường giảng “vạn pháp giai
không, nhân quả bất không”. Nhân quả vì sao mà bất không? Nhân quả có chuyển
biến bất không, nhân sẽ biến thành quả, quả lại biến thành nhân, như chúng ta
trồng cây ăn trái, mọi người sẽ rất rõ ràng. Bạn trồng xuống cây đào, hột đào
là hạt giống, là nhân, nhân trồng xuống rồi nó sẽ lớn thành cây, nhân liền biến
thành quả, quả lại biến thành nhân, trong trái đào lại có hạt đào, đó là
“chuyển biến bất không”, “tuần hoàn bất không”, nhân quả tuần hoàn. Đó là nói
cái này bất không, “tiếp nối bất không”, cho nên nó có ba hiện tượng là chuyển
biến, tiếp nối và tuần hoàn, đó là tất cả pháp thế xuất thế gian đều không rời
khỏi nhân quả.
Chúng ta đọc kinh đại thừa, trong kinh đại
thừa đã nói, kinh Hoa Nghiêm có ngũ châu nhân quả, không rời nhân quả, kinh
Pháp Hoa có nhất thừa nhân quả. Phật pháp xuất thế gian cũng không rời khỏi
nhân quả, nhân quả là chân lý giữa vũ trụ này, thiện có thiện báo, ác có ác
báo. Người xưa nói rất hay, “không phải không báo, thời giờ chưa đến”. Nhân gặp
duyên, đó chính là thời giờ đã đến, chưa gặp được duyên thì đó là thời giờ chưa
đến, gặp được duyên nhất định quả báo hiện tiền. Cho nên khi hiểu được đạo lý
này, đặc biệt là giữa người và người qua lại với nhau, người xưa nói rất hay là
oan gia nên giải không nên kết. Bạn phải ghi nhớ tuyệt đối là không nên kết oán
thù với người. Kết oán thù thì phiền não rất lớn, oan oan tương báo, đời đời
kiếp kiếp không hề ngừng dứt, kia đây đôi bên đều đau khổ. Mỗi người chúng ta ở
thế gian này không phải là một đời, bạn có kiếp trước, bạn có đời trước, đời
quá khứ của bạn, ngay trong đời đời kiếp kiếp bạn kết oán thù với bao nhiêu
chúng sanh? Cho nên ngày tháng của đời này làm gì trải qua được tốt?
Bạn gặp được một người lạ đang đi trên đường,
xưa nay chưa từng quen, họ tức giận trợn mắt nhìn bạn, đó là nghiệp đã kết
trong đời quá khứ. Người học Phật chúng ta hiểu rõ, họ trợn nhìn ta một cái thì
ta niệm A Di Đà Phật, ta cũng không nên nhìn họ mà cúi đầu xuống, niệm một câu
Phật hiệu đáp lại họ thì liền hóa giải. Không thể nói họ trợn mắt nhìn bạn một
cái, thì bạn cũng trợn mắt nhìn họ lại một cái, vậy thì phiền phức sẽ lớn.
Người gặp mặt cúi đầu mỉm cười với bạn, đó là thiện duyên trong đời quá khứ. Cho
nên nghiệp duyên phải từ trong nội tâm mà hóa giải, đó là chúng ta thường nói,
nhất định không nên đối lập với tất cả người và sự vật, phải đem ý niệm đối lập
hóa giải, phải bình đẳng đối đãi, hòa thuận cùng ở, vậy thì tốt, cái điểm
này hy vọng mọi người đặc biệt chú ý. Nếu như chúng ta gặp phải oan gia trái
chủ (việc này thường hay gặp phải), hoặc là có ý, hoặc là vô ý hủy báng chúng
ta, nhục mạ ta, thậm chí còn hãm hại ta, chúng ta phải tường tận, quyết định
không nên có tâm sân hận, nhất định không nên có tâm báo thù.
Bạn thấy kinh Kim Cang mọi người đọc qua rất
nhiều, trên kinh Kim Cang nói Nhẫn Nhục Tiên Nhân bị Ca Lợi Vương cắt xẻo thân
thể, đó là nhục mạ rất lớn, tổn hại rất lớn, thế nhưng Nhẫn Nhục Tiên Nhân dùng
thái độ gì vậy? Không hề có chút ý niệm sân hận nên Nhẫn Nhục Ba La Mật viên
mãn, không hề có chút ý niệm báo thù, chỉ trì giới Ba La Mật viên mãn. Hơn nữa
còn phát tâm, ta tương lai sau khi thành Phật thì người độ đầu tiên là ông nên
Bố Thí Ba La Mật viên mãn. Việc này phải nên học, việc này người thông thường
không làm được, người thông thường nhất định khởi sân hận, khởi ý niệm báo thù,
vậy thì phiền phức sẽ lớn. Báo thù sẽ đời đời kiếp kiếp không hề ngừng dứt, cho
nên không nên kết oán thù với người, nhất định phải hóa giải. Oán thù vạn nhất
không nên kết, quyết định không nên thiếu nợ người, việc này cần phải cận
trọng. Ngay trong một đời này, nếu như là gặp phải đòi nợ nhất định phải trả,
cường đạo đến cướp của bạn, trộm vặt đến trộm đồ bạn, bạn có tổn thất, bạn đều
phải nên có ý nghĩ trả nợ thì sẽ không việc gì. Họ trộm tiền của của ta, đại
khái ngay trong đời quá khứ ta đã trộm của họ, hiện tại họ đến trộm lại, một
báo trả một báo thì xong rồi, hoan hỉ vui mừng. Quyết định không nên có ý niệm
chiếm tiện nghi của người vì chiếm tiện nghi của người khác chính là trộm,
tương lai đều phải trả. Cho nên nếu bạn chân thật thông đạt thấu hiểu sự lý của
nhân quả báo ứng rồi thì tâm của bạn liền sẽ rất an. Một người ở ngay trong một
đời, báo ân, báo oán, đòi nợ, trả nợ đều có nhân quả đời trước. Bạn liền sống được
rất tự tại, cho dù là oan gia trái chủ đối đầu rất nhiều cũng rất tự tại, vì
sao vậy? Ngay đời này từng món từng món đã tính sổ hết rồi, đời sau gặp mặt đều
là bạn tốt. Oán thì giải, nợ thì trả, người khác thiếu ta thì ta không cần, bố
thí luôn, càng thí phước báo càng lớn.
Hôm qua tôi ở Tuyết Lê nói với các đồng tu,
người hiện tại đều tham tài, đều muốn phát tài, bởi vì mấy ngày trước tôi xem
thấy một tờ quảng cáo trên đài truyền hình Phụng Hoàng nói “có trí thì có tiền
của”. Câu nói này không đúng. Khi tôi còn trẻ đã gặp qua rất nhiều giáo thọ rất
nổi tiếng, chân thật có trí tuệ, có tài năng nhưng rất nghèo, tiền mua sách
cũng không có, là giáo thọ nghèo. Cho nên lời của Phật nói với chúng ta là
đúng, “có thí thì có tiền tài”. Bố thí tài thì được tài phú, càng thí càng
nhiều, bố thí pháp được thông minh trí tuệ, bố thí vô úy được khỏe mạnh sống
lâu. Cho nên tiền của, thông minh trí tuệ, khỏe mạnh sống lâu đều là từ bố thí
mà ra, bố thí là nhân. Bố thí tài là nhân, tiền của là quả báo, pháp bố thí là
nhân, thông minh trí tuệ là quả báo, bố thí vô úy là nhân, khỏe mạnh sống lâu
là quả báo.
Cho nên hôm những đồng tu bên Tuyết Lê, có
một số cũng không phải là tín đồ Phật giáo, thế nhưng họ đã làm việc tốt là tổ
chức một đội y bác sĩ đến Tây Tạng trị bệnh đục thủy tinh thể cho người Tây
Tạng. Họ nói bệnh đục thủy tinh thể của người Tây Tạng rất nghiêm trọng, rất là
nhiều, bởi vì họ ở nơi cao nguyên, tia tử ngoại tuyến rất mạnh, cho nên bệnh
đục thủy tinh thể rất nhiều, rất phổ biến, rất nhiều người do bệnh đục thủy
tinh thể mà bị mù. Họ tổ chức một đoàn y bác sĩ đến bên đó giúp đỡ cho những
người này, còn mang theo thiết bị mới, nghe nói hiệu quả rất tốt, hơn nữa cũng
rất mau, đại khái trị liệu cho một người mà nói, dường như chỉ cần mười mấy
phút thì hoàn thành thủ thuật, hơn thế nữa tỷ suất thành công là 99%. Đội này
của họ đến Tây Tạng dự định là một tuần lễ, khám bệnh miễn phí một tuần, có
mười bác sĩ, 5 bác sĩ nhãn khoa và 5 bác sĩ thông thường, ngoài ra còn có nhân
viên hộ lý, tổng cộng 15 người, chúng ta đều gặp mặt. Việc làm này là thuộc về
bố thí vô úy, quả báo bố thí vô úy là khỏe mạnh sống lâu. Đại hội hôm qua cũng
mời tôi diễn giảng, sau khi tôi giảng xong, bên dưới cúng dường cũng không ít,
đều đưa bao thư đến cúng dường, toàn bộ tôi đều cho đi Tây Tạng. Mỗi một người
đều đã tu bố thí vô úy, hy vọng mỗi một người đều khỏe mạnh sống lâu, vậy thì
chân thật viên mãn rồi.
Tốt rồi! Chúng ta đến chỗ này cũng đã giảng
viên mãn. A Di Đà Phật!
Cẩn dịch: Vọng Tây cư sĩ
Biên tập: Phật tử Diệu Hiền
Discussion about this post