HOÀNG TỬ NĂM VŨ KHÍ
VÀ QUỶ LÔNG DÍNH
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(Thi Hóa Theo Bản Văn Xuôi
Prince Five-Weapons And Sticky-Hair
Của Ven. Kurunegoda Piyatissa & Tod Anderson)
Ở Ba La Nại thuở xưa
Vua và hoàng hậu rất ư vui mừng
Vừa sinh hoàng tử đầu lòng
Đã bao ngày tháng cầu mong chuyện này.
Thế rồi sau một ít ngày
Vua mời thầy tướng đến ngay cung vàng
Năm trăm vị đều giỏi giang
Cùng nhau xem tướng cho hoàng tử con
Xem tương lai khi lớn khôn
Có thường tốt đẹp, có luôn an bình.
Nhà vua đặt tên con mình
Dựa lời thầy tướng tài danh chuyến này,
Vua không quên tặng quà ngay
Lắm tiền, nhiều bạc các thầy đều vui.
Các thầy đều phán đẹp lời
Rất là khôn khéo, êm tai vô cùng,
Nhưng rồi tất cả tập trung
Đoán rằng hoàng tử danh lừng tương lai
Sau này đặc biệt có tài
Dùng năm vũ khí ít ai sánh bằng,
Nối ngôi vua, ngự ngai vàng
Chăm lo dân chúng, mở mang nước nhà.
Vua nghe, suy nghĩ, đặt ra
“Ông Hoàng Năm Vũ Khí” là tên con.
Khi chàng mười sáu tuổi tròn
Vua cha quyết định gửi luôn theo thầy
Vào trường học ở xa đây
Vị thầy tiếng nổi, tài hay hàng đầu
Vua khuyên nhủ: “Hãy đi mau
Tới thầy xin học trước sau mọi điều
Nghe lời ta hỡi con yêu
Học bao nghề tốt, học nhiều chuyện hay
Để rồi giúp nước sau này
Tiền đây con hãy biếu thầy tạ ơn!”
Vua đưa hoàng tử tiền luôn
Tiền vàng đủ một ngàn đồng mang theo.
Giã từ cung điện dấu yêu
Chàng hoàng tử trẻ lòng nhiều tự tin
Lên đường tìm đến thầy hiền
Quyết tâm học hỏi cho nên thân mình.
Một vài năm thoáng trôi nhanh
Giờ đây chàng đã nổi danh nhất rồi
Giỏi giang, xuất sắc, tuyệt vời
Đứng đầu mọi thứ học nơi trường thầy,
Thầy mừng ban thưởng cho ngay
Đủ năm vũ khí trong ngày học xong
Biết vua, hoàng hậu chờ mong
Khuyên chàng trở lại hoàng cung tức thì.
*
Tuân lời hoàng tử bèn đi
Đường về ngang cánh rừng kia hiểm nghèo
Khách qua đây chết rất nhiều
Có con quỷ dữ rượt theo hại người
Dạ xoa ẩn náu lâu đời
Dân làng cảnh cáo thốt lời khuyên can:
“Này anh bạn trẻ to gan
Băng rừng nguy hiểm vô vàn chớ nên
Dạ xoa sẽ giết anh liền
Quỷ tên Lông Dính thường quen hại mình!”
Trẻ trung, anh dũng, nhiệt tình
Tự tin tài nghệ tập tành bấy lâu
Nên chàng nào có sợ đâu
Đi vào rừng thẳm đối đầu quỷ ngay.
Quỷ cao như một thân cây
Đầu to tựa mái nhà, đầy lông đen
Mắt to như đĩa, quắc lên
Răng nanh nhọn hoắt hai bên mép vàng
Bụng to chấm trắng giăng hàng
Tay chân xanh lét nom càng hãi kinh,
Lông dày mọc khắp thân mình
Quỷ lên tiếng hỏi: “Hỡi thanh niên này
Đi đâu dám bước qua đây
Rừng ta ngự trị bao ngày tháng qua
Thịt thơm, nạp mạng cho ta!”
Nghe xong hoàng tử tỏ ra coi thường
Học nghề xong vừa ra trường
Thêm năm vũ khí còn mang bên mình
Chàng lên tiếng: “Quỷ hôi tanh
Ta nhân qua chốn rừng xanh chuyến này
Loại mi ra khỏi đây ngay
Giúp cho dân chúng từ nay khỏi phiền!”
*
Dùng hai vũ khí đầu tiên
Giương cung chàng lắp mũi tên độc vào
Bắn tên ra, quỷ chẳng sao
Bắn năm chục mũi quỷ nào hề chi
Tên đều dính bộ lông kia
Quỷ xoay mình lắc, tên thì rơi ra.
Chàng dùng vũ khí thứ ba
Gươm dài một mũi phóng qua kẻ thù
Gươm liền dính đám lông xù.
Chàng dùng vũ khí thứ tư nhọn đầu
Phóng lao vào quỷ, ngờ đâu
Lao liền bị dính ngay vào lông quăn.
Chàng dùng vũ khí thứ năm
Quả chùy sắt nặng đem quăng đập người
Trúng ai chắc sẽ chết tươi
Nào ngờ chùy cũng dính nơi lông dày.
Quỷ tên Lông Dính đúng thay!
Cả năm vũ khí lông này dính luôn.
Quỷ gầm thét tiếng kinh hồn,
Nhưng chàng bình tĩnh, ôn tồn nói ra:
“Cả năm vũ khí của ta
Đều đem xử dụng vậy mà ích đâu,
Ta còn vũ khí hàng đầu
Đó là sức mạnh từ lâu tiềm tàng
Ẩn trong tuổi trẻ vạn năng
Ta đem nghiền nát mi bằng thân trai!”
Hai tay chàng vội vươn dài
Đấm vào người quỷ. Tay thời dính luôn.
Hai chân chàng đá dập dồn
Hai chân cũng dính vào lông bên ngoài.
Chàng dùng đầu với hai vai
Húc vào người quỷ. Nào ai có ngờ
Đầu chàng bị dính cứng đơ
Vào lông của quỷ dày như cỏ vườn
Thân dù kẹt, trí chẳng sờn.
Quỷ nhìn chàng nghĩ: “Ai hơn kẻ này
Lạ lùng thay, hiếm hoi thay
Nhiều người đã chết trong tay của mình
Riêng chàng can đảm thật tình
Không hề sợ hãi hoảng kinh chút nào”.
“Ngươi không sợ chết hay sao?”
Quỷ lên tiếng hỏi xiết bao ngỡ ngàng
Chưa hề dám đụng đến chàng,
Thản nhiên chàng đáp: “Phải chăng con người
Sinh ra chỉ sống một thời
Và rồi lại sẽ qua đời còn chi
Có sinh có tử lạ gì
Nên ta thấy cái chết kia bình thường!”
Chàng thầm nghĩ: “Chưa cùng đường
Dù năm vũ khí đều không ích gì
Sức trai cũng chẳng lợi chi
Bây giờ ta phải quay về nội tâm
Nhờ vào vũ khí tinh thần
Mới mong hữu hiệu trăm phần mà thôi”
Chàng nhìn quỷ, miệng thốt lời:
“Ta còn tàng chứa trong nơi bụng này
Một môn vũ khí lạ thay
Rất là bí mật lại hay vô cùng
Đó là vũ khí kim cương
Mi mà nuốt phải sẽ vương muộn sầu
Nó không tiêu hóa được đâu
Ruột mi sẽ đứt ra mau tức thì,
Nếu mi nuốt sống ta đi
Thời mi cũng chết, thoát chi tử thần
Cả hai đều chết một lần
Tại sao ta lại phải cần sợ mi?”
Theo như truyền thuyết xưa kia
Chàng hoàng tử muốn nói về trí khôn
Đó là trí tuệ tuyệt luân
Coi như vũ khí trong thân con người.
Quỷ kia nghe chẳng sót lời
Khen thầm: “Can đảm tuyệt vời kể chi
Chàng này không sợ hãi gì
Chắc chàng nói thật! Thôi thì thả ra!”
Quỷ kia sợ chết, buông tha
Nói cùng hoàng tử: “Bạn là vĩ nhân
Ta tôn trọng bạn vô ngần
Bạn về soi sáng cõi trần khắp nơi!”
Chàng hoàng tử khẽ mỉm cười
Được thêm bài học tuyệt vời hôm nay:
“Bao nhiêu vũ khí đời này
Không bằng vũ khí ở ngay trong mình
Đó là trí tuệ tinh anh”
Tạ ơn, hoàng tử chân thành thốt ra:
“Này Lông Dính, bạn của ta
Bạn trong tiền kiếp xấu xa vô cùng
Nên sinh thành quỷ dữ hung
Nếu mà bạn chẳng chịu dừng lại ngay
Giết người mãi tại rừng này
Chao ơi bạn sẽ đọa đày khổ đau
Cả kiếp này, lẫn kiếp sau
Tái sinh hỏa ngục vạc dầu bỏng sôi
Hay thành súc vật nữa thôi
Hoặc thành ma đói nổi trôi dưới trời,
Nếu mà may mắn thành người
Sống lâu chẳng được, cuộc đời trầm luân!
Hãy rời mây phủ tối tăm
Ra vùng ánh sáng trăng rằm thênh thang.
Tuân ngũ giới! Theo đạo vàng!
Giúp cho bá tánh, vẻ vang bội phần,
Trở thành ra một vị thần
Tốt lành, nhân hậu xa gần mến thương!”
Khi hoàng tử rời khu rừng
Báo cho dân chúng tin mừng! Vui thay!
Dân làng quanh đó từ đây
Hiến thần thực phẩm. Rừng đầy bình an.
Chàng bèn từ biệt dân làng
Về Ba La Nại, cung vàng chờ mong.
Vua cha tới lúc mệnh chung
Truyền cho hoàng tử của ông ngai vàng.
*
NHẬN DIỆN TIỀN THÂN
Hoàng Tử Năm Vũ Khí là tiền thân Đức Phật
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(thi hóa theo bản văn xuôi
PRINCE FIVE-WEAPONS AND STICKY-HAIR
Nguyên văn Kinh Tiểu Bộ Tập 4 Phẩm 6 (Hòa Thượng Thích Minh Châu dịch từ Pai):
Link: https://thuvienhoasen.org/p15a6513/2/06-pham-asimsa
55. CHUYỆN NĂM VŨ KHÍ (Tiền thân Pãncàyudha)
Người với tâm ly tham…,
Câu chuyện này, khi ở tại Kỳ Viên, bậc Đạo sư đã kể về một Tỷ-kheo thối thất tinh tấn. Thế Tôn cho gọi Tỷ-kheo ấy và hỏi:
– Có thật chăng, này Tỷ-kheo, ông thối thất tinh tấn?
– Thưa có thật, bạch Thế Tôn.
– Thưở xưa, trong những trường hợp cần phải tinh tấn, bậc hiền trí đã tinh tấn, do vậy, đã đạt đượcvương vị.
Nói vậy xong, bậc Đạo sư kể câu chuyện quá khứ.
*
Thuở xưa, khi vua Brahamdatta trị vì nước Ba-la-nại. Bồ-tát nhập thai vào làm con hoàng hậu. Đến ngày đặt tên, sau khi mời tám trăm vị Bà-la-môn và cúng dường những vị này mọi dục lạc, vua và hoàng hậu hỏi họ về các tướng. Các Bà-la-môn thiện xảo về tướng, thấy được sự thành tựu các tướng của hoàng tử, đã trả lời:
– Thưa Đại vương, hoàng tử đầy đủ các công đức, sau khi ngài qua đời, sẽ lên ngôi vua, được danh vọng lẫy lừng với tài sử dụng năm loại vũ khí, sẽ trở thành con người tối thượng ở toàn cõi Diêm-phù-đề.
Nghe lời nói của các Bà-la-môn, vua và hoàng hậu đặt tên cho hoàng tử là Pãncayudhakumara (hoàng tử có năm vũ khí). Đến lúc trưởng thành, vừa mười sáu tuổi, vua cho gọi hoàng tử và bảo:
– Này con thân, con hãy đi học nghề!
– Thưa Thiên tử, con học với ai?
– Hãy đi, con thân, con sẽ học với bậc thầy có danh tiếng mọi phương tại thành Takkasilà, trong nước Gandhàra. Và đây là tiền con sẽ trả cho thầy.
Nói xong, vua giao cho một ngàn đồng tiền vàng và đưa hoàng tử ra đi. Hoàng tử đến đấy, học nghềxong, được thầy cho năm loại vũ khí. Sau đó đảnh lễ thầy, hoàng tử ra khỏi thành Takkasilà, đeo theo năm loại vũ khí và lên đường trở về Ba-la-nại. Giữa đường, hoàng tử vừa đến một khu rừng, tại đấy có một Dạ-xoa tên là Silesaloma (Lông dính) đang ngự trị. Từ đầu rừng, người đi đường thấy hoàng tử liền ngăn chận chàng lại, bảo rằng trong rừng có Dạ-xoa tên là Silesaloma ngự trị sẽ giết hại mọi người khi nó thấy họ. Hoàng tử tự tin mình, không chút sợ hãi như con sư tử lông bờm, vẫn đi vào ngôi rừng.
Gặp nhau ở giữa khu rừng ấy, con Dạ-xoa hiện ra trước hoàng tử với thân cao như cây Ta-la (cọ dừa), với đầu lớn như ngôi nhà có nóc nhọn, với cặp mắt to như hai cái bát, với hai nanh như hai búp cây củ cải, với mỏ như diều hâu, với bụng có nhiều đốm đỏ tía, với bàn tay bàn chân xanh lè, Dạ-xoa nói:
– Ngươi đi đâu đấy? Hãy đứng lại. Ngươi là món ăn của ta!
Hoàng tử nói:
– Này Dạ-xoa ta tin ở ta nên vào đây, ngươi thật là liều mạng. Nếu ngươi đến gần ta, ta sẽ bắn ngươi với mũi tên có tẩm thuốc độc và hạ ngươi tại chỗ.
Sau khi dọa nạt, hoàng tử lắp tên có tẩm thuốc độc và bắn, bắn liên tục cho đến năm mươi mũi tên. Tất cả đều dính vào lông Dạ-xoa, nó gạt năm mươi mũi tên rơi xuống chân nó, xong liền xông tới hoàng tử. Hoàng tử lại dọa rút gươm chém. Cây gươm dài ba mươi hai đốt cũng dính vào lông Dạ-xoa. Rồi hoàng tử đâm ngọn giáo vào nó. Ngọn giáo cũng dính chặt vào đó.
Biết khả năng bắt dính của Dạ-xoa, hoàng tử lấy quả chùy đập nó. Quả chùy cũng dính vào lông. Hoàng tử nói:
– Này Dạ-xoa, người chưa nghe ta là hoàng tử có năm loại vũ khí. Khi ta mạo hiểm đi vào khu rừng này do ngươi ngự trị, ta đặt lòng tin không phải ở cung tên … mà hoàn toàn đặt lòng tin vào ta. Nay ta sẽ đánh ngươi, chỉ một cú đánh, khiến ngươi trở thành cát bụi!
Sau khi hét lên, hoàng tử dùng bàn tay phải đánh Dạ-xoa, bàn tay dính vào lông, hoàng tử đánh với bàn tay trái, tay trái cũng dính. Hoàng tử đá với chân phải, chân phải cũng dính, chân trái cũng dính. Hoàng tử lại la to:
– Ta sẽ đập ngươi tan như cát bụi.
Và chàng lấy đầu đánh nó; đầu cũng dính vào lông. Bấy giờ hoàng tử bị mắc dính năm phần vào năm chỗ. Tuy vậy, hoàng tử vẫn không kinh hãi, không chút run sợ, Dạ-xoa suy nghĩ: “Đây không phải là một người bình thường, mà là người phi thường, một con sư tử giữa loài người. Dầu bị một Dạ-xoa như ta bắt, nó vẫn không run sợ. Trước đây, từ khi ta bắt đầu giết người đi trên đường này, chua bao giờ ta thấy một người như vậy! Sao nó không sợ hãi?” Nghĩ vậy, Dạ-xoa không dám ăn thịt hoàng tử và hỏi:
– Này thanh niên Bà-la-môn, vì sao chàng không sợ hãi?
– Này Dạ-xoa, ta tin ở ta nên ta không sợ hãi. Ta biết mỗi cá thể thế nào cũng đi đến cái chết. Nhưng trong bụng ta, ta có vũ khí kim cang. Nếu ngươi ăn ta, ngươi không thể tiêu hóa vũ khí ấy. Vũ khí ấy sẽ cắt nội tạng ngươi thành từng miếng nhỏ, và chấm dứt mạng sống của ngươi. Như vậy, cả hai sẽ bị tiêu diệt. Vì lý do này, ta không sợ hãi!
Theo truyền thuyết, ở đây hoàng tử muốn ám chỉ vũ khí trí tuệ trong nội tạng. Nghe hoàng tử nói vậy, Dọa-xoa suy nghĩ: “Thanh niên Bà-la-môn này chỉ nói sự thật. Chỉ một miếng thịt nhỏ bằng hạt đậu từ thân thể của con sư tử giữa loài người này, bụng ta cũng không thê tiêu hóa được. Ta hãy thả nó ra”. Vì sợ chết, nó thả hoàng tử ra và nói:
– Này thanh niên Bà-la-môn, chàng là con sư tử giữa loài người. Ta sẽ không ăn thịt chàng đâu. Nay chàng được giải thoát khỏi tay ta như mặt trăng thoát khỏi miệng Ràhu (vua thần A-tu-la). Hãy ra đi và hãy mang lại hoan hỷ tốt lành cho bà con, bè bạn và đất nước.
Bồ-tát nói:
– Này Dạ-xoa ta sẽ đi. Nhưng trước đây, do làm nhiều điều bất thiện, ngươi sanh làm Dạ-xoa độc ác, tay vấy máu, ăn thịt, uống máu người. Nếu nay, trong thời hiện tại, ngươi vẫn làm điều bất thiện nữa, thì ngươi sẽ đi từ cảnh tối tăm này đến cảnh tối tăm khác. Nay ngươi đã gặp ta, ngươi không thể làm điều bất thiện nữa. Hãy biết rằng ai sát sanh sẽ bị đọa vào cõi địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, A-tu-la. Nếu được sanh làm người thì tội ác ấy sẽ đưa đến yểu mạng.
Với cách này và nhiều cách khác, Bồ-tát thuyết về sự nguy hiểm của năm ác giới và lợi ích của năm thiện giới, làm cho Dạ-xoa sợ hãi bằng nhiều hình thức như thuyết pháp, nhiếp phục… khiến Dạ-xoa trở thành nhu thuận, an trú trong Năm giới. Rồi biến Dạ-xoa thành vị thần ở khu rừng, với quyền được thâu thuế (được cúng tế), Bồ-tát khuyên nó không được phóng dật. Sau đó, Bồ-tát đi ra khỏi khu rừng, báo tin cho những người ở tại đầu rừng tỏ tường sự việc, rồi nai nịt với năm loại vũ khí, ngài đi đến Ba-la-nại, gặp lại mẹ cha.
Sau một thời gian lên ngôi vua, trị vì quốc độ đúng pháp, ngài làm các công đức như bố thí… rồi đi theonghiệp của mình.
*
Sau khi kể pháp thoại này xong, bậc Chánh Đẳng Giác đọc bài kệ:
Người với tâm ly tham,
Với ý cũng ly tham,
Tu tập theo thiện pháp,
Đạt an ổn khổ ách,
Và tiếp tục chứng đạt,
Đoạn diệt mọi kiết sử.
Như vậy, sau khi bậc Đạo Sư thuyết pháp đưa đỉnh cao nhất là quả A-la-hán, Ngài giảng Bốn Sự thật. Cuối bài giảng, Tỷ-kheo ấy chứng quả A-la-hán. Bậc Đạo sư kết hợp hai câu chuyện, và nhận diện Tiền thân:
– Thời ấy, Dạ-xoa là tướng cướp đeo vòng ngón tay Angulimàla, và hoàng tử với năm vũ khí là Ta vậy.
-ooOoo-
Nguyên văn bản tiếng Anh: Link: http://www.buddhanet.net/bt_5.htm
One of the fortune tellers was an expert in reading the marks on the body. He said, “My lord, this is a being of great merit. He will be king after you.”
The fortune tellers were very clever. They told the king and queen whatever they wanted to hear. They said, “Your son will be skilled in five weapons. He will become famous as the greatest master of all five weapons throughout India.” Based on this, the king and queen named their son ‘Prince Five-Weapons’.
When the prince turned 16, the king decided to send him to college. He said, “Go, my son, to the city of Takkasila. There you will find a world famous teacher. Learn all you can from him. Give him this money as payment.” He gave him a thousand gold coins and sent him on his way.
The prince went to the world famous teacher of Takkasila. He studied very hard and became his best pupil. When the teacher had taught him all he knew, he gave the prince a special graduation award. He gave him five weapons. Then he sent him back to Benares.
On his way home he came to a forest which was haunted by a monster. The local people warned Prince Five-Weapons, “Young man, don’t go through the forest. There is a monstrous demon called Sticky-Hair living there. He kills everyone he sees!”
But the prince was self-confident and fearless like a young lion. So he pushed on into the forest, until he came to the dreadful monster. He was as tall as a tree, with a head as big as the roof of a house and eyes as big as dishes. He had two big yellow tusks sticking out of his gaping white mouth filled with ugly brown teeth. He had a huge belly covered with white spots, and his hands and feet were blue.
The monster roared and growled at the prince, “Where are you going in my forest, little man? You look like a tasty morsel to me. I’m going to gobble you up!”
The prince had just graduated from college and had won the highest award from his teacher. So he thought he knew just about everything, and that he could do just about anything. He replied, “Oh fierce demon, I am Prince Five-Weapons, and I have come on purpose to find you. I dare you to attack me! I will kill you easily with my first two weapons – my bow and poison-tipped arrows.”
Then he put a poison arrow in his bow and shot it straight at the monster. But the arrow just stuck fast to his hair, like glue, without hurting him at all. Then the prince shot, one after another, all the rest of his 50 poison-tipped arrows. But they also stuck fast to the hair of the one called Sticky-Hair.
Then the beast shook his body, from ugly rooftop-sized head to blue coloured feet. And all the arrows fell harmlessly to the ground.
Prince Five-Weapons drew his third weapon, a 33-inch-long sword. He plunged it into his enemy. But it just stuck fast in the thick coat of sticky hair. He threw his fourth weapon, his spear, at the monster. But this too just stuck to his hair.
Next he attacked with the last of his five weapons, his club. This also stuck fast onto Sticky-Hair.
Then the prince yelled at him, “Hey you, monster – haven’t you ever heard of me, Prince Five-Weapons? I have more than just my five weapons. I have the strength of my young man’s body. I will break you in pieces!”
He hit Sticky-Hair with his right fist, just like a boxer. But his hand just stuck to the hairy coat, and he couldn’t remove it. He hit him with his left fist, but this too just stuck fast to the gooey mess of hair. He kicked him with his right foot and then his left, just like a martial arts master. But they both stuck onto him like his fists. Finally he butted him as hard as he could with his head, just like a wrestler. But, lo and behold, his head got stuck as well.
Even while sticking to the hairy monster in five places, hanging down from his coat, the prince had no fear.
Sticky-Hair thought, “This is very strange indeed. He is more like a lion than a man. Even while in the grasp of a ferocious monster like me, he does not tremble with fear. In all the time I’ve been killing people in this forest, I’ve never met anyone as great as this prince. Why isn’t he afraid of me?”
Since Prince Five-Weapons was not like ordinary men, Sticky-Hair was afraid to eat him right away. Instead he asked him, “Young man, why aren’t you afraid of death?”
The prince replied, “Why should I be afraid of death? There is no doubt that anyone who is born will definitely die!”
Then the Enlightenment Being thought, “The five weapons given to me by the world famous teacher have been useless. Even the lion-like strength of my young man’s body has been useless. I must go beyond my teacher, beyond my body, to the weapon inside my mind – the only weapon I need.”
The prince continued speaking to Sticky-Hair, “There’s one small detail, oh monstrous one, I haven’t told you about yet. In my belly is my secret weapon, a diamond weapon you cannot digest. It will cut your intestines into pieces if you are foolish enough to swallow me. So if I die – you die! That’s why I’m not afraid of you.”
In this way the prince used his greatest inner strength in a way Sticky-Hair could easily understand. He knew this greatest of all weapons, the one inside his mind, was the precious diamond gem of his own intelligence.
Sticky-Hair thought, “No doubt this fearless man is telling the truth. Even if I eat as much as a pea-sized tidbit of such a hero, I won’t be able to digest it. So I will let him go.” Fearing his own death, he set Prince Five-Weapons free.
He said, “You are a great man. I will not eat your flesh. I let you go free, just like the moon that reappears after an eclipse, so you may shine pleasantly on all your friends and relatives.”
The Enlightenment Being had learned from his battle with the monster Sticky-Hair. He had learned the only worthwhile weapon is the intelligence inside, not the weapons of the world outside. And with this diamond weapon he also knew that destroying life brings only suffering to the killer.
In gratitude, he taught the unfortunate demon. He said, “Oh Sticky-Hair, you have been born as a murderous blood sucking flesh eating demon because of unwholesome deeds in your past. If you continue killing in this way, it will lead only to suffering for you – both in this life and beyond. You can only go from darkness to darkness.
“Now that you have spared me, you won’t be able to kill so easily. Hear this – destroying life leads to misery in this world, and then rebirth in a hell world, or as an animal or a hungry ghost. Even if you were lucky enough to be reborn as a human being, you would have only a short life!”
Prince Five-Weapons continued to teach Sticky-Hair. Eventually the monster agreed to follow the Five Training Steps. In his way he transformed him from a monster into a friendly forest fairy. And when he left the forest, the prince told the local people about the change in the one-time demon. From then on they fed him regularly and lived in peace.
Prince Five-Weapons returned to Benares. Later he became king. Finally he died and was reborn as he deserved.
The moral is: The only weapon you need is hidden inside you.
Discussion about this post