VÀO TRONG HUYỄN MỘNG …
Cư sĩ Liên Hoa
Chiếc áo thời gian đã bào
mòn theo năm tháng, với những cơn gió nồng nàn của thăng trầm vinh nhục. chúng
ta sẽ ra sao trên cuộc đời nầy, chân bước vào sương khuya ư, để nghe tiếng gió
reo, nghe lời thơ cao vút tận trên nền sỏi đá, nghe lại tâm mình trong những
lúc cô liêu, có con hạc trắng bay về đâu trên cành hư không, cất lên tiếng gọi,
gọi đời sống, gọi con người, gọi tấm lòng, mời gọi đi vào huyễn mộng. Trong
hoang vắng của ngày đêm, tâm tình chân chất như có mặt hôm nay, để ta bay bỗng,
trên chót vót của đỉnh núi, nằm nghiêng mình nghe sương khuya rơi rụng, những
hoang lạnh, những mộng tưởng, những hoang vu hiu hắt đời người, có từng cơn gió
kỳ bí, từng hạt bụi thời gian mỏng manh vân du trong vũ trụ, từng hạt vi trần
cất lên lời ca tiếng hát, để cho ta bắt lại mầu nhiệm của thưở đã từng nuôi
dưỡng mộng đẹp để sống, hát cho cuộc đời mở đầu những bình minh xuân sắc..
Mảnh
trăng vàng vẫn còn đó, dù là ngày đêm, dù là sóng cồn biển rộng. Người lữ khách vẫn đi trên
vạn dậm nẻo đường, có gió mát soi đường, có lời ca ngút ngàn trong sâu thẳm của
tâm. Một hạt cát, mỗi vì sao, từng cơn gió bụi như mang nụ cười hồn nhiên trong
nhật nguyệt, để chúng ta cùng thắp nén hương quay về chánh niệm, bắt gặp vùng
trời “ứng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm”,
vì ngàn trùng vẫn trôi qua, vì pháp giới vẫn là dòng sông êm ả, đưa dẫn bao tâm
con người trên bến bờ sanh tử. Lục Tổ nói rằng “ nào ngờ bản tánh vốn thanh tịnh”, sao bao người ngờ ngợ vẫn ra đi
tìm, mong tìm dòng suối ngọt bờ môi, nếm mùi hương hoang tưởng. Sóng có là nước
hay nước là sóng, nằm trong cuộc ba sinh, hỏi tử sanh bao lối, có thấy chăng
dòng hạt kim cương huyền diệu của năm uẩn thưở nào từng bị bóc vỏ giả huyễn hơp
duyên, để nêu rõ chân tình, tìm thấy tường tận “bản lai diện mục”
ta hỏi phong trần
xưa gió lộng bến bờ muôn
năm trước chở từng hạt
vô sinh ai vóc màu
sương gió để ngàn gió
lộng ngôn trong miền
riêng nhìn lại chân không
chợt mỉm cười…
Bàn tay nào chạy trốn, trái
tim nào hoang vu, gió nào rung bờ cát tâm cho lay động, dù là Chân tâm vẫn hằng
trụ, vô khứ vô lai, vô tận cùng của sự im lặng, nhưng tất cả tất cả là cuộc
trùng phùng của nguyện lớn, xé bỏ bờ tâm vọng tưởng, bắt lại ngàn lời thơ của
sớm chiều trong sáu chữ Đại minh. Viên ngọc của hoa sen vẫn còn đó, vẫn diệu
hiền nở sáng trong tâm, dù người có quên bến về, dù người có mang lời nguyện
lớn, dù có tĩnh lặng bên dòng đời nghe tâm bao lần lao xao hay chập chùng sóng
gió, dù người có soải mình trên dòng sông định mệnh, lắng nghe hơi thở hắt hiu
lúc xuân về, có hoa nở đẹp hay các mùa thay da thịt, cho đất trời thêm xinh
đẹp, có tiếng chim vỗ cánh bay xa, vút tận trời không, đoá sen đó vẫn hằng an
trú trong tâm.
Ai đã từng ngồi im lặng suốt miên trường, để
hỏi đời là gì, sống là gì, lý tưởng cưu mang là gì và ai là người vấp chân ngả
gục trên lưng đồi sương gió, mịt mùng bụi thời gian. Tư tưởng có thể bay nhảy
trên vùng đồi hư tịch, im lặng của vô cùng, của dòng sống miên man tràn ngập,
dâng tràn trong tâm thức, dù là huyễn mộng.
Chúng ta có thể nắm bắt tư tưởng, xoay chuyển
cuộc đời, biến mình theo từng giọt mưa, hạt nắng, kiêu sa trong mộng mị, ngập
ngừng trong chiều sâu của mỗi niệm, từng sát na, để thấy, để tập, để tự thắng
mình như lời của Huệ Năng “Bồ đề bổn
vô thọ
Tâm phi minh kính đài. Bản lai vô
nhất vật. Hà xứ nhá trần ai”, nhưng bước chân của người lãng tử vẫn cần
lắng lại tâm, chậm rãi nghe như hơi thở của Thần Tú, với: “Thân thị bồ đề thọ. Tâm như minh kính đài. Thời thời
thường phất thức. Vật sử nhá trần ai”, người
mang nổi tịch liêu, cô đơn trên vùng trời của tâm. Tâm có thể bay cao, vẫy vùng
trên dòng sóng của thức, biến chuyển, luân lưu, tuôn chảy, trào dâng, cựa mình,
lay động, biến vũ trụ trong hạt trần sa, biến hạt vi trần là cả ba ngàn cõi
mộng, vi diệu…” Bờ thẳm buông tay, tự nhận đảm đang, Chết rồi sống lại, dối
người chẳng được. (Huyền nhai tán thủ, tự khẳng thừa đương, Tuyệt hậu tái
tô, khi quân bất đắc.) của Tổ Liễu quán. Đây là hố thẳm vực sâu của tâm thức,
có thể là bóng cây qua cửa, là sương đậu đầu cành, là huyễn mộng trong huyễn
mộng, là sự sống sau khi trải qua cơn chết để hồi sinh, là hiện tại nhiệm mầu, là
một trong tất cả hay tất cả là một, như như, như thị, vô ngã, bất sanh bất
diệt. Nhưng, đi tìm tâm vẫn là những bước chân trong chánh niệm, để khai mở
nguồn sống vi diệu của đời người, của sinh mệnh kỳ bí của mỗi người, trên từng
bước chân, để cảm nghiệm, trải nghiệm, sống thực trong “thời thời thường phủi bụi, chớ để vướng trần ai”… để trở về với những căn bản vũng chắc thường tình của Giới,
của Định, của Tuệ… Có cần gì phải gấp để đánh mất mình trong hình nhi thượng
học hay siêu thực hoặc lao vào chân trời viễn mộng, một chút ánh trăng cũng là
ánh trăng, một hạt vi trần cũng là pháp giới … để nếu không, chúng ta sẽ bay
cao quá, siêu vượt trong thế giới của tâm, chập chùng trong mộng mị chưa nắm
bắt được, trong khi thực chưa đủ tầm vóc đón nhận những chiều sâu vô biên của
Chân tâm và một ngày nào đó, cơn sóng vô tình sẽ đưa ta chạm mặt với tất cả
dòng sinh mệnh với những băn khoăn, do dự?
Đó là trở về với Chánh Niệm, đưa về nằm an
nhiên tự tại với hơi thở trong veo, thanh tịnh, làm cho chúng ta có cái nhìn
khác về cuộc đời, khi dẫm chân trên mặt đất của tâm địa, ngay hiện tại, bây giờ
với cái tâm trong, nghe tiếng sáo cất lên trong nắng sớm chiều hôm, được mất
khen chê, sống chết… chỉ là chuyện thế gian tương đối, thường tình, hằng diễn.
Có phải chăng ai người bước chân trên mảnh đất
của tâm, một lần đến, đã cảm nhận, nhận thức được điều kỳ diệu của chân ngôn,
thấy được bức màn của sanh tử, để vượt qua, vuợt qua theo nhân duyên “ngộ thì đốn, tu thì tiệm”. Hành trang đi
vào trong vô thường để tìm chân thường, biết huyễn mộng vẫn đi vào huyễn mộng,
để tìm lại con người chân thật, con người của thảnh thơi, thanh tịnh, hạnh phúc
trong cõi đời, mà đã bao năm trong cuộc vong thân, mình quên lãng trong một góc
đời của tâm, để mây phủ đầy rong rêu, để bụi bám dày đặc, để ánh trăng tâm nằm
ẩn khuất sau những vọng động thường tình …. Thế giới kỳ diệu của huyễn mộng đã
có mặt để ta nhìn lại vầng trăng, đúng không?
nào đó ta bỏ ra đi
như cuộc lữ hành muôn thưở trong dòng
đời sanh tử sanh già bệnh
chết như lẽ vô
thường của đời sống nhưng bên ta,
em à có gánh nhẹ
cõi tâm kinh tự tại, nhẹ
nhàng khi quán lại
tâm mình có lời sáu
chữ vẫn rền vang trong các cõi ngọc đại bi
vẫn êm dịu vô cùng để trở về,
trở về không còn lưu
dấu vết nếu, em muốn đến
cùng ta trong dòng
sóng vô thường hãy niệm đến
lòng từ hãy gọi đến tình người hãy tìm lại tâm tình trong suối ngọt chân tâm bỏ phấn son giả huyễn mở trái tim sen để hương sen ngào ngạt chất ngất lời từ ái để nhìn rõ mặt nhau gương mặt của đức Phật hiền có
trong em, có
trong ta cuộc
đời phải chăng xinh đẹp êm
ái, nhẹ nhàng trong
tình nhân loại bao la hạnh
phúc của người là
hạnh phúc của mình người
con Phật vẫn lắng nghe lời Phật dạy làm
cho cuộc sống màu mỡ, tươi vui khổ
đau không còn có mặt để
nụ cười rạng rỡ trẻ thơ nuôi lớn con người nước
mắt cạn vơi an
bình toả sáng lòng
người nở nhụy hoa sen có
phải đời người cùng
nhau thân phận biết
khổ đau mong
từng hạnh phúc cùng
có nhau trong vũ trụ mịn
màng như từng hạt cát lăn
vào gió bụi mang
hơi ấm tình người sáng
tỏ đời nhau trong
từng hạt bụi cả
pháp giới cùng nhau hiện hữu tay
nắm lấy bàn tay gói
tâm mình trong hành lý Hoa Nghiêm để
cho nhau tâm tình chân chất nọ
lòng từ chia sẻ kia
đưốc tuệ soi đường cho
hạnh phúc luôn ngời ngời rạng sáng đưa
con người vượt thoát khỏi khổ đau đức
Phật mỉm cười theo
từng bước chân của mỗi sinh linh chỉ
rõ nẻo về có
vầng trăng, ôi sao thật đẹp sáng rực trong tâm em
cùng ta hãy bắt lấy để
trăng soi rõ bờ mê thấy
lối đi về trong
dòng đời huyễn mộng…..
Ghi lại những tâm tình
Sau thời thiền tọa, nhìn thấy hình ảnh
Phật cười..
Thành
phố Hương Thông ( Houston) Sáng ngày 10.06.2011 www.lien-hoa.net
Discussion about this post