Giật mình trước vạt nắng vội đến vội đi của những ngày cuối hạ, con mới nhớ da diết những ngày nắng với bao nhọc nhằn trên vầng trán mạ, rứa mà con thương cái nắng đó biết mấy, bởi đó là khoảng thời gian con tung tăng bên mạ. Tuổi thơ con là những tháng ngày cùng cực bên quang gánh của mạ, và những buổi chiều tà đi gom nhặt từng mảnh vỡ tình thương của ba…
Nhà mình nghèo lắm, nghèo đến nỗi có bữa đói bữa no, có những hôm phải đi mượn gạo, trưa mượn Dì Tâm hai lon, tối mượn Dì Bé hai lon… Cho nên con hiển nhiên không có quyền đòi hỏi bất cứ thứ chi cả, không phải riêng con mà cả mấy chị em như nhau thôi, tụi con chỉ có quyền ngồi mơ ước những giấc mơ thật xa, những hoài vọng thật đẹp. Nói thì xa chơ có chi mô xa, chỉ là chờ tết đến để có tiền lì xì rồi mua bịch Oishi ăn ngon thiệt ngon, ước chi đi học có dép mới, có 200đ mua cà rem, hồi nớ nghèo chi mờ nghèo lạ mạ hỉ…
Con nhớ rõ..rõ như cuốn phim được quay lại rứa, năm con lên lớp 4, cũng là năm nhà mình “đói mòn đói mỏi”, mạ lại có lúc phải cấp cứu nửa đêm, con chưa đủ nhận thức để hiểu chuyện gì xảy ra trong gia đình, chỉ ngồi thỏm lỏm trong góc dòm mọi người nhốn nháo dưới ánh đèn leo lét không đủ sáng. Rồi những ngày kế tiếp con phải tự đi nhổ rau cải, phải tự ra chợ bán thay mạ. Với con, ước mơ duy nhất khi đó là trông mong mạ về…
Dép con đứt toe rồi mà không có tiền mua, bán cả buổi chợ được 12 000đ, tiền ăn còn không đủ, rồi cũng đợi tết đến, mạ mua cho con đôi dép nhựa màu vàng, đôi dép mà ngày ngày con mong đợi không phải là “hắn”, hắn là dép con trai mà, xấu nữa, con không mang. Mạ không nói năng chi cả, tối lại mạ dặn con đủ thứ: “Lỡ sang năm không có mạ, con nhớ kiệm tiền, dép xấu xấu cũng được con, để tiền còn mua gạo, đóng tiền học…”. Rồi mạ phải lên bệnh viện, con tiếp tục những tháng ngày lê bước ngoài vườn nhặt bóng hoàng hôn, nhặt những bông cải loe quoe thiếu bàn tay mạ… Tự nhiên con thương đôi dép vàng chi lạ.
Con sợ, sợ không thấy mạ trở về, sợ những ngày đi học về không có mạ trong nhà, sợ thằng út cứ mếu máo đòi mạ mỗi lúc ngủ dậy; với con, chừ chỉ cần thấy mạ, tối mô con cũng khóc “mạ ơi, dép chi cũng được, chỉ cần mạ về thôi …”, con sợ những lúc ba lên cơn lại đánh đập mạ…bao nhiêu vết bầm trên cơ thể mạ là bấy nhiêu vết xước trong tim con mà ba vô tình cất lại trong cái hộp tuổi thơ non nớt. Con ước, ước chi gia đình mình có một ngày gọi là hạnh phúc. Một cái ước mơ dường như vô vọng.
Ngày qua ngày cứ rứa mà trôi đi, con lớn lên, rồi xa mạ, quà mạ gửi cho con luôn là đôi dép vàng, mạ nói dép đó chỉ ở Đăk Lăk mới có… Con mang đi khắp nơi, con cảm thấy hắn đẹp, đẹp thiệt… Ngày thi tuyển sinh vào học viện Huế, con tự hào mang hắn vào trường Hai Bà Trưng, ai cũng dòm chân con, vì hắn quá nổi – vàng chóe. Kệ. Con thấy hắn là đẹp nhất. . . Đến trường học, ai cũng dòm…dòm… Người mô mạnh miệng thì chọc “dép WC”. Ơ lạ, cái xứ chi lạ, con mang hăn mấy năm trong tê có ai nói chi mô. Kệ. Con mơ ước hăn đưa con đi, đi qua những chặn đường trên đất Huế bình yên…
Con gửi hắn lại nơi đây mạ nờ, nơi quê mạ… Nơi tình thương được vun đắp đong đầy cho bước chân con đi.
Chiều nay, sinh nhật mạ, nắng tháng bảy không gắt cũng chẳng ươm được chút màu mật, cái nắng mà con đã từng bỏ quên trên mảnh đất Cao Nguyên… con ước được ngồi với mạ giờ này, một bữa thôi…chắc cũng khó… Con chúc mừng sinh nhật biết bao nhiêu người, cũng từng thổi bao nhiêu cây nến, để rồi sinh nhật mạ chiều nay, con bâng quơ thổi tắt những sợi nắng cuối ngày…bởi con biết nơi đó, mạ cũng chẳng biết sinh nhật là chi cả. Gửi những yêu thương vào giấc mơ xa …xa… bay về nơi có mạ…
Tiếng chuông chùa vang vọng chiều nay như nhắc con hoàn thành sứ mệnh khi con đang mang dòng máu của mạ, con sẽ bồi đắp những tinh hoa mà mạ đã từng có, để tình thương được trang trải trong cuộc sống bao la như tình mạ, con sẽ làm được vì trong con có mạ.
Tiếng chuông vẫn đều nhịp ngân vang, vang xa… Con thấy mạ cười…
01.07.2017
Như Yên – Nước
Discussion about this post