Sĩ-đạt-ta khi còn sống trong cung vàng điện ngọc, nhờ đó mà Ngài dứt bỏ tất cả buộc ràng
ra đi tìm đạo. Thật
già bệnh chết. Dù
không ai yêu mến chúng nhưng già bệnh chết là tiền đề quan trọng cho
.
Phật bảo vua Ba-tư-nặc:
Đúng vậy, Đại vương! Đúng vậy, Đại vương! Đây có ba pháp mà thế gian không yêu, không mến là già, bệnh, chết,… cho đến thế gian biết có pháp mà chư Phật Như Lai đã giác ngộ rồi vì con người diễn nói rộng rãi.
Bấy giờ, Thế Tôn liền nói kệ:
Xe báu của vua đi
Cuối cùng cũng hư hoại
Thân này cũng như vậy
Biến chuyển sẽ về già.
Chỉ Chánh pháp Như Lai
Không có tướng suy, già
Người nhận Chánh pháp này
Luôn đến chỗ an ổn.
Phàm phu luôn suy yếu
Hình tướng tệ, xấu xí
Suy già đến tàn lụn
Người ngu tâm mê muội.
Nếu người sống trăm tuổi
Thường lo chết theo đến
Già bệnh đuổi theo nhau
Dò xét liền gia hoại.
Phật nói kinh này xong, vua Ba-tư-nặc nghe những gì Phật dạy, hoan hỷ, tùy hỷ làm lễ ra về”.
(Kinh Tạp A-hàm, kinh số 1240)
Thế Tôn dạy quán niệm về thân như một cỗ xe, dù quý báu như xe của vua thì cũng đến ngày hư cũ, mục nát. Thật đúng như vậy, thân thể theo năm tháng mà suy hao, sức cùng lực kiệt. Người trí phải luôn thấy rõ già bệnh chết xảy ra từng phút giây trong thân tâm này để nỗ lực vượt thoát khổ đau.
Nhờ quán thấu vô thường, sinh diệt nên người đệ tử Phật nương vào Chánh pháp để vượt ra khỏi già bệnh chết. Nếu chưa đạt đến bậc Thánh A-la-hán được gọi là vô sinh hay bất sinh, không còn luân hồi sinh tử khổ đau thì cũng hướng đến bậc A-na-hàm, bất lai, không còn tái sinh trong dục giới nữa.
Discussion about this post