LỢI
ÍCH KHI NIỆM PHẬT
Không Thời gian: ngày 23 tháng 06 năm 2003 Giảng tại: Học Viện Tịnh Tông Úc Châu
Phần 1
Xin chào các vị đồng tu!
Hôm qua chúng tôi từ Tuyết Lê Newsaque trở về,
hôm nay đã nghỉ hết một ngày, buổi tối chúng ta họp mặt với các đồng tu đàm
luận mấy vấn đề tu học Phật pháp. Những vấn đề này phần nhiều đều là thuộc về
sơ học, cho dù là lão tu cũng luôn xem thường, cho nên gọi là “tập nhi bất
sát”. Đợi đến khi có người hỏi đến chúng ta, thì có không ít người không biết
phải trả lời thế nào. Học viện của chúng ta là học viện của Tịnh Tông, xem hình
thức là biết nội dung, chúng ta là chuyên tu Tịnh Độ. Tịnh Độ cũng gọi là tịnh
nghiệp, chuyên tu tịnh nghiệp, nếu có người hỏi bạn, mười phương chư Phật quá
nhiều quá nhiều, vì sao các người chỉ niệm Phật A Di Đà? Vì sao chỉ chuyên niệm
A Di Đà Phật mà không niệm các Phật khác? Tôi hỏi thử các vị, mọi người các vị
ai có thể giải thích được vấn đề này rõ ràng? Mười phương Phật rất nhiều, vì
sao các vị chuyên niệm A Di Đà Phật? Vì sao các vị không niệm mười phương chư
Phật? Có người nào có thể trả lời hay không?
Trả lời đơn giản nhất, chính là chiếu theo trên
kinh A Di Đà đã nói. Thích Ca Mâu Ni Phật ở trong kinh A Di Đà đã bốn lần
khuyên bảo chúng ta niệm A Di Đà Phật. Kinh A Di Đà có thể làm chứng minh là
Phật dạy chúng ta niệm A Di Đà Phật, chúng ta thuận theo lời giáo huấn của
Thích Ca Mâu Ni Phật niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ, đây là đáp án rất đơn giản,
rất dễ dàng. Thế nhưng vấn đề của người ta vẫn chưa được khai mở ra, vì sao
Thích Ca Mâu Ni Phật muốn khuyên chúng ta niệm A Di Đà Phật? Không chỉ Thích Ca
Mâu Ni Phật, mà chúng ta thấy ở trong kinh Vô Lượng Thọ và Kinh A Di Đà là mười
phương tất cả chư Phật Như Lai đều khuyên mọi người niệm A Di Đà Phật, đó là ý
gì vậy? Nếu như bạn muốn hiểu vũ trụ, chúng ta gọi là vũ trụ, ở trong Phật pháp
gọi là pháp giới, nếu như chân thật hiểu được rõ ràng chân tướng của vũ trụ
nhân sanh rồi thì bạn liền biết được tất cả chư Phật vì sao bảo chúng ta niệm A
Di Đà Phật. Cho nên đây là một vấn đề lớn, không phải là vấn đề nhỏ. Các vị có
đọc qua ở trong kinh đại thừa hay không? Hình như trong khóa tụng sớm tối đã
có, trong 88 vị Phật có Pháp giới Tàng thân A Di Đà Phật, cái ý này đã nói rõ
rồi. A Di Đà Phật là tên gốc của pháp giới tất cả chư Phật, danh hiệu của tất
cả chư Phật là biệt hiệu của Ngài, A Di Đà Phật là tên gốc của các Ngài, cho
nên gọi pháp giới tàng thân.
Vì sao nói A Di Đà Phật là tên gốc của tất cả chư
Phật? Cái danh hiệu này là dịch âm ra từ tiếng Phạn, dịch thành ý nghĩa theo
tiếng Trung Quốc là vô lượng, “A” dịch là Vô, “ Di Đà” dịch là Lượng, Phật dịch
là Trí, dịch là Giác. A DI Đà Phật nghĩa là vô lượng trí, vô lượng giác. Các vị
thử nghĩ xem, vị Phật nào không là vô lượng giác, vô lượng trí? Đó là tên gốc
của Phật. A Di Đà Phật cùng với Phật Tỳ Lô Giá Na, ý nghĩa rất gần nhau, thế
nhưng không hề giống nhau. Tỳ Lô Giá Na cũng là tên gốc của tất cả chư Phật, ý
nghĩa của nó là biến khắp tất cả, còn A Di Đà là dùng vô lượng trí biến khắp
tất cả, vô lượng giác biến khắp tất cả. Khi bạn vừa hợp lại xem thì ý nghĩa rất
là rõ ràng, chúng ta phải thông hiểu hàm nghĩa chân thật của danh hiệu Phật.
Cho nên tất cả chư Phật khuyên chúng ta niệm A
Di Đà Phật vì A Di Đà Phật cũng chính là tên gốc của tự tánh chính chúng ta.
Việc này trên kinh đại thừa Phật thường nói, “tất cả chúng sanh hữu tình đều có
Phật tánh”. Vô tình chúng sanh, vô tình ngày nay chúng ta gọi là thực vật và
khoáng vật, có pháp tánh. Phật tánh cùng pháp tánh là một tánh, không phải là
hai tánh, đây là tên gốc của tánh đức. Thế Tôn ở trong hội Hoa Nghiêm nói với
chúng ta, “tất cả chúng sanh đều có trí tuệ đức tướng Như Lai”. Tất cả chúng
sanh là bao gồm chúng ta trong đó, chúng ta vốn dĩ là Phật, mỗi một người vốn
dĩ là Phật, vốn dĩ là A Di Đà Phật, vốn dĩ là Tỳ Lô Giá Na Phật, xin nói với
bạn, hiện tại vẫn là vậy. Chẳng phải các vị thường thấy trên kinh đã nói là tự
tánh Di Đà? Tự tánh Di Đà mỗi người chúng ta đều có phần, vì sao vậy? Mỗi người
chúng ta vốn dĩ vô lượng trí, vốn dĩ có vô lượng giác, trí giác của chúng ta
chiếu khắp mọi nơi, vốn dĩ chính là như vậy, cho nên trên kinh Hoa Nghiêm và
Duyên Giác kinh nói tất cả chúng sanh vốn dĩ thành Phật. Thế nhưng lời nói này
Phật không thường nói, vì sao vậy? Sợ người ta nghe không hiểu sanh ra hiểu lầm
nên Phật rất ít giảng. Thế nhưng đây là lời thật.
Vì sao hiện tại biến thành phàm phu? Vì bạn mê
rồi. Mê rồi thì thế nào? Mê rồi thì bạn ngu si, bạn không có trí tuệ, bạn cũng
không giác, mê mất tự tánh, chính là mê mất tự tánh A Di Đà, mê mất tự tánh Tỳ
Lô Giá Na, sự việc chính là như vậy. Mê rồi thì làm phàm phu. Cảnh giới của
giác ngộ, cảnh giới của Phật, cảnh giới của giác ngộ là thế giới Cực Lạc, cảnh
giới của giác ngộ là thế giới Hoa Tạng, sau khi mê rồi thì đem Cực Lạc, đem Hoa
Tạng biến thành đời ác năm trược hiện tại của chúng ta. Sự việc chính là như
vậy. Thế nên hiện tại Thế Tôn dạy chúng ta niệm A Di Đà Phật, tất cả chư
Phật dạy chúng ta niệm A Di Đà Phật, đó là ý gì vậy? Dạy chúng ta dùng phương
pháp này để làm cho tự tánh hồi phục lại. Giống như một người chúng ta đang
ngủ ngon, mê hoặc điên đảo, một câu A Di Đà Phật làm cho chúng ta tỉnh lại. Sau
khi tỉnh rồi mới biết được chính mình vốn dĩ là A Di Đà Phật, chính mình vốn dĩ
là Tỳ Lô Giá Na. Thế nhưng chúng ta mê đã quá lâu, mê đã quá nặng, ngày ngày
đang niệm vẫn là không thể tỉnh, vậy thì phải làm sao?
Những chư Phật Như Lai đã giác ngộ rồi, đã thức
tỉnh rồi sẽ giúp đỡ cho bạn. Thế giới Tây Phương Cực Lạc, Bồ Tát Pháp Tạng
thành Phật ở thế giới Cực Lạc chính là A Di Đà Phật ngày nay, Ngài phát tâm
giúp đỡ chúng ta. Ngài nói với chúng ta, chỉ cần đầy đủ tín tâm, tin sâu nguyện
thiết, tin sâu nguyện thiết chính là tâm Bồ Đề, lại thêm “một lòng chuyên
niệm”, chính là một phương hướng, một mục tiêu, chuyên niệm A Di Đà Phật, vậy
thì liền có thể giúp được cho bạn. Cho nên một câu A Di Đà Phật là từ tâm địa
của chúng ta mà sanh khởi, niệm ra từ nơi miệng, dùng cách nói của khoa học
hiện đại là sóng âm. Các vị thấy tiến sĩ Giang Bổn Thắng của Nhật Bản, phòng
nghiên cứu của ông chính là phòng nghiên cứu sóng âm, tâm khởi lên một ý niệm,
đó là sóng âm của tâm. Tốc độ của sóng âm của tâm thì tất cả hiện tượng sóng âm
của vật chất đều không thể bì kịp, ý niệm trong tâm vừa sanh khởi thì sóng âm
này lập tức biến khắp hư không pháp giới, nhanh hơn nhiều so với ánh sáng. Ánh
sáng một giây mới đi được 30 vạn dặm, từ địa cầu phát ánh sáng lên đến mặt trời
phải mất hơn tám phút, cái cự ly này không xa, rất gần. Thế nhưng ý niệm của
chúng ta vừa khởi, cái sóng âm lập tức biến khắp hư không pháp giới, không có
tốc độ nào có thể so sánh kịp. Chư Phật dạy chúng ta, chúng ta khởi tâm động
niệm, niệm một câu A Di Đà Phật thì ở thế giới Tây Phương Cực Lạc, A Di Đà Phật
lập tức liền nhận được tín hiệu này, chúng ta liền bắt tín hiệu được với Phật.
Ngài nhận được tin tức rồi, Ngài cũng có hồi âm. Có hồi âm mà chúng ta
không hề biết, vì sao chúng ta không biết vậy? Hiện tại máy móc này của chúng
ta quá già quá cũ rồi, không nhạy bén nữa, không được linh mẫn như Ngài. Cho dù
sóng âm có nhỏ đến đâu, Ngài cũng đều có thể nhận được. Máy móc của chúng ta vì
sao không linh vậy? Phật nói với chúng ta, bởi vì chính chúng ta có vọng tưởng,
có phân biệt, có chấp trước. Vọng tưởng, phân biệt, chấp trước đã làm chướng
ngại sáu căn của chúng ta. Căn tánh sáu căn có ba loại chướng ngại này, đó là
chướng ngại lớn, cho nên hồi âm của chư Phật chúng ta không nhận được.
Đến lúc nào thì chúng ta có thể nhận được? Đó là
tu định, bạn có được sức định sâu. Cái gì gọi là sức định? Chính là bạn buông
bỏ được vọng tưởng, phân biệt, chấp trước. Khi vọng tưởng, phân biệt, chấp
trước ít đi rồi, tác dụng của sáu căn liền linh mẫn, hồi âm của A Di Đà Phật
bạn liền có thể nhận được, bạn có thể thấy được Phật, bạn có thể nghe được
thinh âm của Phật nói pháp, mũi có thể ngửi được bảo hương của thế giới Cực Lạc,
thân có thể cảm xúc được gió nhẹ của thế giới Cực Lạc. Thế giới Tây Phương Cực
Lạc cách với chúng ta rất xa, các vị đã nghe qua báo cáo của cư sĩ Chung Mao
Sâm, đó là khoa học hiện đại phát hiện, ông báo cáo qua cho chúng ta ba sự
việc.
Việc thứ nhất, thời gian cùng không gian không
phải là thật, việc này ở trên kinh Phật giảng nói rất rõ ràng, thời gian cùng
không gian là sự vận hành không tương ưng. Sự vận hành không tương ưng chính là
khái niệm trừu tượng, không phải sự thật. Hiện tại khoa học gia chứng thực, ở
trong một điều kiện nào đó thì không gian không có. Khi không gian không còn
nữa thì là không có xa gần, xa gần không còn nữa. Khi xa gần không còn nữa thì
Phật A Di Đà ở đâu vậy? Phật A Di Đà ở ngay đối diện với chúng ta, không có xa
gần, cho nên chúng ta xem thấy được rất tường tận, Ngài nói chuyện chúng ta
nghe được rất thông suốt, mùi hương của thế giới Cực Lạc chúng ta ngửi được rất
rõ ràng, mọi thứ đều rất phân minh, không có xa gần. Không những không có xa
gần, thời gian cũng là giả, ở trong một điều kiện nào đó thì thời gian cũng
không có. Khi thời gian không có, chính là không có quá khứ, không có vị lai,
con người chúng ta có thể trở về quá khứ, cũng có thể bước vào tương lai. Đây
là việc thứ nhất mà hiện tại khoa học đã chứng minh, cùng với Kinh Điển đã nói
là hoàn toàn giống nhau. Cho nên thời gian và không gian đều là từ huyễn tướng
của vọng tưởng, phân biệt, chấp trước mà sanh ra, cái huyễn tướng này biến
thành chướng ngại rất lớn.
Phát hiện thứ hai, đó là cái “có”. Tất cả vạn vật
từ do đâu mà ra? Trong không sanh có. Khoa học gia hiện tại đã phát hiện, có là
từ trong không mà ra, từ trong không mà có lại trở về với không, có lại quay về
với không. Phát hiện này thực tế mà nói, họ vẫn chưa có thể nói được tường tận.
Trên kinh Lăng Nghiêm, Phật nói rất rõ ràng là “ngay chỗ sanh ra, tùy chỗ diệt
tận”. Ngay chỗ sanh ra, cái chỗ đó là không, không có thứ gì, từ trong không nó
liền sanh ra có, tuy là sanh ra có liền lập tức quay về lại với không, trên
kinh Lăng Nghiêm giảng nói rất tường tận. Báo cáo nghiên cứu của họ đem đến ở
chỗ tôi đây, tôi lập tức liền biết được, không một chút gì kinh ngạc.
Việc thứ ba chính là nói khởi nguồn của vũ trụ,
hư không, thế giới, tinh cầu, sinh mạng, vạn vật từ do đâu mà ra? Thực tế ra mà
nói, chính là từ trong không mà sanh ra có. Báo cáo gần đây nhất của khoa học,
từ trước đều nói là vụ nổ lớn, vụ nổ lớn này là do thứ gì làm nổ ra vậy? Hiện
tại họ đã tìm ra được cái điểm của vụ nổ. Việc này vẫn là từ nơi lý luận mà suy
diễn ra, trên thực tế không cách gì tìm ra. Họ nói cái nguyên điểm vụ nổ lớn
của vũ trụ bao lớn vậy? Các vị nghe báo cáo của tiến sĩ Chung đều biết, ông nói
cái nguyên điểm là rất nhỏ, nhỏ đến mức chúng ta không thể tưởng tượng được.
Ông nêu ra một thí dụ, đây là thí dụ của khoa học gia nêu ra, tóc của chúng ta
thì rất nhỏ, cái sợi tóc này sau khi bạn cắt xuống, bạn cắt lấy một đoạn, cắt
một đoạn tóc là cắt ngang, không phải cắt dọc, mặt bằng ở trên đầu sợi tóc là
tròn, đường ngang của mặt tròn này có thể xếp cái nguyên điểm của vũ trụ này. Có
thể xếp được bao nhiêu cái nguyên điểm của vũ trụ? Một trăm vạn ức ức ức cái,
phía sau có ba cái ức. Chỉ là một đường ngang của đầu sợi tóc mà xếp được một
vạn ức ức ức cái nguyên điểm, cái nguyên điểm này nổ ra chính là nổ vũ trụ.
Sự việc này ở trên kinh Hoa Nghiêm chúng ta đã
giảng rất nhiều lần, kinh Hoa Nghiêm nói trong vi trần có thế giới, thế giới
không lớn, vi trần không nhỏ. Vi trần mà trên kinh Hoa Nghiêm đã nói, có thể
chính là nguyên điểm mà khoa học gia đã nói. Trên mặt bằng của đầu sợi tóc có thể
đặt một trăm vạn ức ức ức cái nguyên điểm. Cái nguyên điểm này nhà Phật giảng
là vi trần. Ai có thể vào được thế giới vi trần? Bồ Tát Phổ Hiền, trên Kinh Hoa
Nghiêm chúng ta xem thấy Bồ Tát Phổ Hiền có thể vào được. Bồ Tát Phổ Hiền là Bồ
Tát gì vậy? Là Đẳng Giác Bồ Tát. Việc này nói với bạn, khi bạn chứng được Đẳng
Giác Bồ Tát thì bạn liền có thể bước vào nguyên điểm của vũ trụ, “ngay chỗ sanh
ra, tùy chỗ tận diệt”, cho nên ông nói nó là một nguyên điểm của vụ nổ. Hiện
tại vũ trụ vẫn đang mở rộng, khi nổ ra đã biến thành vũ trụ, bao gồm sinh mạng,
tất cả vạn vật, đều là do đây mà ra.
Hôm đó tôi hỏi tiến sĩ Chung, tôi hỏi ông nó nổ
ra lúc nào vậy? Vũ trụ này của chúng ta đã nổ ra từ lúc nào vậy? Ông không nói
ra được. Tôi nói tôi biết được, kỳ thật việc này tôi đã nói qua rất nhiều lần
rồi, nếu như các vị thật nghe hiểu rồi, những vấn đề này của khoa học khi vừa
hỏi bạn, bạn liền có đáp án ngay. Vừa rồi tôi cũng đã nói qua, trên kinh Lăng
Nghiêm nói “ngay chỗ sanh ra, tùy chỗ diệt tận”, trên kinh Nhân Vương nói với
chúng ta, một khảy móng tay có 60 sát na, một sát na có 900 sanh diệt, cái sanh
đó chính là hiện, diệt chính là quay về, ngày nay chúng ta xem thấy cái hiện
tượng này là hiện tượng gì vậy? Tướng tiếp nối tướng, cho nên trên kinh Kim
Cang giảng là “tất cả pháp hữu vi, như mộng huyễn bào ảnh, như lộ cũng như
điện, nên quán thấy như vậy”. Vũ trụ này tất cả hiện tượng không phải là chân
thật, “phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng”. Nó nổ được quá nhanh, lập tức liền
tiêu mất, cái thứ hai lại nổ, cái nguyên điểm đó là vô lượng vô biên, không
biết được là có bao nhiêu. Cái nguyên điểm đó là gì vậy? Khoa học gia nói không
ra. Phật không hề nói.
Phật tuy là không nói nguyên điểm của vũ trụ,
nhưng chúng ta biết được đó là thứ gì? Là chủng tử trong A Lại Da Thức, Phật
nói, chủng tử của A Lại Da Thức không có hình tướng, nếu như có hình tướng thì
tận hư không khắp pháp giới cũng không thể dung nạp được. Hiện tại họ tính
nguyên điểm, cái điểm nhỏ như vậy cùng bằng với hư không. Bạn xem, mặt bằng
trên đầu sợi tóc có thể xếp một trăm vạn ức ức ức cái nguyên điểm, ngày nay
công cụ khoa học cao minh hơn, đều không cách gì quan sát được. Vì sao vậy? Nếu
bạn đem cái nguyên điểm này phóng to ra một trăm vạn ức ức ức lần, bạn vẫn là
xem không thấy, cần phần cộng thêm một lần nữa thì bạn mới thấy cái nguyên điểm
này nó là bao lớn, cũng giống như trên đầu tóc nhỏ như vậy thôi. Đó là cảnh
giới không thể nghĩ bàn, đó là chân tướng của vũ trụ mà trên kinh Phật đã nói.
Khoa học gia hiện tại tuy là từ trong số học tính đếm ra được, nhưng vẫn là
không cách gì quan sát được, bởi vì gần như không dễ gì đem một sợi tóc phóng
to vuông vứt đến một trăm vạn ức ức ức lần. Nếu phóng to được như vậy thì bạn
mới có thể xem thấy cái điểm đó giống mặt bằng trên đầu tóc cắt ra, chỉ lớn
bằng như vậy thôi.
Chúng ta biết tiến sĩ Giang Bổn Thắng xem kết
tinh của nước trong kính hiển vi, chỉ có 250 lần quan sát kết tinh nước. Bạn
muốn quan sát vi trần, trên kinh Phật gọi là vi trần, khoa học gia gọi là
nguyên điểm của vũ trụ, kính hiển vi đó có thể phóng to được bao nhiêu lần? Một
trăm vạn ức ức ức mét vuông thì bạn mới có thể xem thấy được, nếu không thì bạn
sẽ không thể xem thấy được. Khoa học kỹ thuật cao đến như vậy, hiện tại trên
thế giới này của chúng ta chưa có, cho nên đây là “thực tướng các pháp”. Bồ Tát
Đẳng Giác tường tận, rất tự tại, nguyên điểm cũng có thể vào được. Điều này nói
với chúng ta, không có lớn nhỏ, đó là tự tánh biến hiện, không có lớn nhỏ,
nguyên điểm không nhỏ, vũ trụ không lớn, không có xa gần, không có trước sau.
Không có xa gần thì không có cự ly, không có trước sau thì không có quá khứ
hiện tại vị lai. Ngày nay chúng ta gọi là không gian thời gian, đến lúc đó tất
cả đều bằng không, đó là chân tướng.
Chúng ta học Phật không gì khác hơn, chủ yếu
chính là phải hiểu rõ chân tướng này. Nếu chúng ta muốn ở trong chân tướng này
mà sống, đó chính là cảnh giới của Phật, cái cảnh giới này chính là thế giới
Cực Lạc mà trên kinh đại thừa đã nói, chính là thế giới Hoa Tạng mà trên kinh
đại thừa nói. Chúng ta chính mình nếu muốn tu hành chứng được cảnh giới này là
khó! Quá khó! Rất khó! Vì sao vậy? Nếu bạn đem phiền não tập khí của chính mình
đoạn được sạch sẽ vắng lắng, kiến tư phiền não, trần sa phiền não, vô minh
phiền não đều đoạn hết không phải là việc dễ dàng. A Di Đà Phật, một vị Phật
hiện tại ở thế giới Cực Lạc, Ngài chân thật là đại từ đại bi, đã giúp chúng ta
rất nhiều. Phiền não của chúng ta không cần đoạn, chỉ cần niệm danh hiệu của
Ngài, danh hiệu này cũng giống như sóng điện từ vậy, chúng ta dùng phương pháp
này để tương thông, đến khi thọ mạng của chúng ta hết rồi, đầy đủ tín nguyện
trì danh. Các vị phải nên biết, tín nguyện chính là phát tâm Bồ Đề mà trên
kinh Vô Lượng Thọ đã nói, tín nguyện là tâm Bồ Đề. Lời nói này không phải
tôi nói, mà là đại sư Ngẫu Ích đã nói trong Yếu Giải kinh A Di Đà. Một lòng
chuyên niệm chính là trì danh, tin tức của chúng ta thường thường liên hệ, đến
khi nào Ngài giúp đỡ chúng ta, tiếp dẫn chúng ta đến thế giới Cực Lạc. Đến thế
giới Cực Lạc để làm gì?
Đến thế giới Cực Lạc để tu hành. Thế giới Cực Lạc
rất tốt, tốt ở chỗ nào vậy? Chỗ tốt thứ nhất, đó là tổ sư đại đức xưa nay
thường giảng, vãng sanh thế giới Tây Phương Cực Lạc là chỗ tốt thứ nhất, vào
thời đó các Ngài không gọi là chỗ tốt, mà gọi là đức thứ nhất (đức của đạo
đức), hiện tại chúng ta gọi là chỗ tốt thứ nhất, gọi đức thứ nhất không có
người hiểu. Chỗ tốt thứ nhất là gì vậy? Vô lượng thọ, bạn có tuổi thọ vô lượng.
Tuổi thọ vô lượng thì ngay trong đời đó của bạn đương nhiên sẽ thành tựu, bạn
liền chứng được cảnh giới Phật, đó là cái tốt thứ nhất. Chúng ta sống ở thế
gian này tuổi thọ quá ngắn, học thứ gì cũng học không thành công, thành thật mà
nói, học một bộ kinh cũng học không thành. Hiện tại các vị thử nghĩ xem, một
đời này bạn có thể học được kinh Hoa Nghiêm hay không? Hiện tại chúng ta từ đầu
đến cuối giảng qua một lượt, giảng qua một lượt này không phải là giảng tỉ mỉ,
mà là giảng rất thô, giảng rất giản lượt, như vậy giảng qua một lượt, hiện tại
chúng ta dự tính chí ít phải hơn mười ngàn giờ. Hiện tại chúng ta giảng đến
quyển 12, vẫn chưa giảng xong quyển thứ 12 nhưng đã dùng hơn hai ngàn giờ đồng
hồ rồi. Bộ kinh này tổng cộng có 99 quyển, cho nên một đời học một bộ kinh cũng
rất khó khăn vì tuổi thọ không đủ, thời gian không đủ dùng. Việc này A Di Đà
Phật giúp được một phần rất lớn, để chúng ta đi đến thế giới Cực Lạc, đổi một
thân thể khác.
Trước tiên nên hiểu rõ, cái tánh này, Phật tánh
pháp tánh, tánh thì không sanh không diệt, đạo lý này nhất định phải nên hiểu,
tánh thì không sanh không diệt. Tánh nếu mê rồi thì gọi là thức, người Trung
Quốc chúng ta gọi là linh hồn. Linh hồn là gì vậy? Đó là tự tánh mê rồi thì
biến thành hình trạng này, biến thành linh hồn. Linh hồn đầu thai trong sáu
đường, cho dù là đầu thai cách nào thì nó cũng không sanh không diệt. Lúc nào
giác ngộ thì là thành Bồ Tát thành Phật, giác ngộ thì được đại tự tại, không
giác ngộ thì họ bị nghiệp lực xoay chuyển. Thí dụ như khi sanh ra, nghiệp họ đã
tạo là thiện, tâm thiện, ý nghĩ thiện, việc làm thiện, vậy thì hoàn cảnh sinh
hoạt mà họ sanh đến là cõi người cõi trời. Trời có 28 tầng trời, nếu như tâm
của họ không thiện, tư tưởng không thiện, việc làm không thiện, tương lai nơi
mà họ sanh đến chính là ngạ quỷ, địa ngục, súc sanh, đó là sanh ác đạo.
Cho nên thần thức, người Trung Quốc chúng ta gọi
là linh hồn, đi đầu thai, nó không diệt, nó sẽ chuyển biến, nó không bị tiêu
diệt. Nếu nó giác rồi thì chuyển thành Phật tánh, mê thì nó chuyển thành thần
thức, nó sẽ chuyển biến tùy theo mê ngộ, nó vĩnh viễn sẽ không bị tiêu diệt.
Cho nên nếu bạn chân thật hiểu rõ chân tướng sự thật này, thì bạn sẽ không sợ
chết, vì sao vậy? Căn bản là không có sanh tử. Sanh tử là gì vậy? Đổi một cái
thân, đổi một hoàn cảnh sinh hoạt, giống như chúng ta di dân vậy. Hiện tại di
dân mọi người rất rõ ràng, rất thấu hiểu, chúng ta từ Trung Quốc di dân đến
nước Mỹ, đó chính là đổi một thân thể, ngoài ra còn có thể đổi một thân phận.
Quốc tịch Trung Quốc chúng ta không cần nữa thì đi lấy quốc tịch của Mỹ, liền
đổi một thân phận. Đây chính là bạn có thể đổi thân thể, bạn có thể hoán đổi
hoàn cảnh sinh hoạt. Gần đây chúng ta lại từ nước Mỹ di dân đến Úc Châu, chúng
ta ở Úc Châu đã lấy được chứng nhận công dân, lại đổi một thân phận. Người vẫn
chưa chết mà đã đổi hết ba thân phận, đã đổi hết ba hoàn cảnh sinh sống, chính
là như vậy mà thôi.
Cho nên bạn phải nên hiểu, hiện tại chúng ta ở
thế gian này, chúng ta ở Trung Quốc, ở nước Mỹ có rất nhiều đồng tu bạn bè thân
thích, chúng ta vẫn thường hay liên hệ, thường giữ liên lạc, đạo lý là như vậy.
Nếu như bạn sanh đến thiên đạo, bạn sanh đến thế giới Cực Lạc, bạn cùng với rất
nhiều thân thích bạn bè ở trên cái địa cầu này cũng thường hay giữ lấy liên
lạc, cũng thường hay đi chăm sóc họ, đi thăm viếng họ, thế nhưng cảnh giới
không giống nhau, không gian duy thứ không giống nhau. Họ đến nơi đây thăm
chúng ta, họ rất rõ ràng nhưng chúng ta thì không thấy được họ, đó là do không
gian duy thứ không giống nhau. Chúng ta tuy là không nhìn thấy họ, nhưng chúng
ta thường hay kỷ niệm họ, thí dụ như chúng ta tụng kinh bái Phật, đem công đức
hồi hướng, đó là kỷ niệm họ. Thế nên họ cũng thường hay đến thăm chúng ta,
trong âm thầm bảo hộ chúng ta, vẫn là thường hay giữ mối quan hệ qua lại. Nếu
như chúng ta tu hành có đầy đủ công phu, công phu đầy đủ là gì vậy? Đầy đủ sức
định. Có đầy đủ sức định thì có thể làm vọng tưởng, phân biệt, chấp trước của
chúng ta hạ thấp xuống. Hạ xuống đến trình độ nhất định thì việc cảm ứng này sẽ
rất rõ ràng, họ đến thăm chúng ta hoặc là chúng ta đi thăm họ. Cho nên nói cảnh
giới trong định thì không gian cùng thời gian đều không tồn tại, cho nên trong
định thì có thể qua lại, có thể trở về quá khứ, cũng có thể bước vào tương lai.
Hiện tại khoa học gia biết được, xác thực là có
không gian duy thứ khác nhau đang tồn tại, thế nhưng không biết được dùng
phương pháp gì để đột phá. Trên lý luận thì có, như những nhà khoa học đã nói,
họ dùng độ gia tốc, nếu như tốc độ này có thể vượt qua tốc độ ánh sáng, trên
mặt lý luận mà nói thì có thể trở về quá khứ, có thể đột phá không gian. Việc
này người học Phật chúng ta hiểu được, nhà Phật gọi không gian duy thứ là pháp
giới, pháp giới chính là không gian duy thứ mà khoa học gia đã nói. Vì sao pháp
giới lớn đến như vậy? Từ đâu mà ra? Là từ vọng tưởng, phân biệt, chấp trước mà
biến hiện ra. Nếu vọng tưởng, phân biệt, chấp trước của bạn thảy đều không còn
thì cái không gian duy thứ này sẽ không còn, sẽ hoàn toàn đột phá, lúc đó thì
cho dù thân bằng quyến thuộc của chúng ta ở trong không gian nào, chúng ta cũng
đều thấy được, chúng ta có thể trực tiếp qua lại, cùng với người không gian
khác nhau qua laị.
Việc này sớm nhất là Ba La Môn giáo, Ba La Môn
giáo có đến hơn mười ngàn năm lịch sử, Phật giáo chúng ta mới 3000 năm, họ
chính là nhờ tu định, từ trong thiền định đột phá không gian duy thứ, cho nên
hiện tượng của sáu cõi luân hồi họ đã thấy được rất sớm. Tuy là thấy được,
nhưng họ không biết được sáu cõi rốt cuộc do đâu mà ra. Mãi đến Thích Ca Mâu Ni
Phật ra đời mới đem việc này giảng tường tận giảng thấu đáo. Họ biết được sở
đương nhiên mà không biết được sở dĩ nhiên. Sau khi Phật xuất hiện mới đem
nguyên nhân lý do nói ra, là từ trong vọng tưởng, phân biệt, chấp trước mà biến
hiện ra, rời khỏi vọng tưởng, phân biệt, chấp trước thì pháp giới này là nhất
chân. Hay nói cách khác, quyết định không có không gian duy thứ, không gian duy
thứ là một huyễn tướng, không phải là chân tướng.
Chúng ta vãng sanh đến thế giới Tây Phương Cực
Lạc chỉ nhờ vào câu Phật hiệu này, thế nhưng câu Phật hiệu này nhất định phải
biết, chỉ niệm một câu A Di Đà Phật không phát tâm Bồ Đề thì không thể vãng
sanh. Đại sư Ngẫu Ích giảng cho chúng ta nghe được rất rõ ràng, rất đơn
giản, rất thấu đáo là “chân tín thiết nguyện”. Tôi thật tin tưởng, không một
chút hoài nghi, tôi thật bằng lòng đi đến thế giới Cực Lạc, chân thật bằng lòng
thân cận A Di Đà Phật, học với A Di Đà Phật, cái tín cùng nguyện này chính là
tâm đại Bồ Đề, sau đó bạn chỉ cần một lòng chyên niệm thì đầy đủ điều kiện rồi,
thì bạn liền có thể vãng sanh. Vãng sanh là việc lớn, nhân duyên hy hữu. Thế
gian bất cứ thứ gì cũng đều là giả, những việc thế gian có duyên thì làm, không
có duyên thì tuyệt đối không nên khởi lên ý niệm này. Nếu bạn đem tinh thần và
thời gian lãng phí ở nơi thế gian pháp, cái nhân duyên đại sự này bị lỡ qua rồi
thì bạn đến đời nào kiếp nào mới có thể gặp lại được? Nhất định bạn phải hiểu.
Cho nên người học Phật chúng ta ở thế gian này tất cả tùy duyên, vì việc tốt
cho chúng sanh. Có duyên thì chúng ta làm, không có duyên thì không nên phan
duyên, việc này quan trọng hơn bất cứ việc gì.
Thích Ca Mâu Ni Phật, rất nhiều Bồ Tát tổ sư đại
đức thị hiện ở ngay trong đời này, bạn xem việc các Ngài đã làm ra, chúng ta
phải hiểu, chúng ta phải học tập. Thích Ca Mâu Ni Phật năm xưa còn ở đời vì
chúng ta làm ra tấm gương, Ngài thị hiện 30 tuổi thành Phật, đại triệt đại ngộ
minh tâm kiến tánh, đây gọi là thành Phật. Thành Phật chính là thành tựu trí
tuệ viên mãn, giác ngộ viên mãn. Sau khi trí tuệ giác ngộ viên mãn rồi thì giáo
hóa chúng sanh, cả đời làm công việc giáo học. Giáo học cũng là tùy duyên, cho
nên nói Phật không độ người không có duyên. Có duyên gặp được đó gọi là có duyên,
không có duyên không gặp được, Phật sẽ không sách lồng đèn đi khắp nơi mà tìm,
không có loại đạo lý này. Ai gặp được thì người đó có duyên. Sau khi Phật diệt
độ đến nay, tuy là Ngài không ở thế gian, nhưng kinh điển của Ngài lưu lại thế
gian này. Chúng ta có thể gặp được kinh điển chính là có duyên, là người có
duyên, không gặp được kinh điển thì không có duyên. Gặp được kinh điển mà bạn
có thể đọc tụng kinh điển, bạn có thể lý giải, bạn có thể tin tưởng, bạn có thể
y theo đạo lý phương pháp của kinh điển mà tu hành thì bạn liền có thành tựu
rồi. Chỗ này rất quan trọng. Chúng ta phải buông bỏ thân tâm thế giới, tức là
phải buông bỏ vọng tưởng, buông bỏ phân biệt, buông bỏ chấp trước, thì chúng ta
liền có thể tương thông với chư phật Bồ Tát, giới hạn ngay trong đó liền có thể
đột phá. Ngày nay chúng ta học Phật nhưng không thể đột phá là do nguyên nhân
gì vậy? Bạn vẫn chưa thể buông bỏ.
Phần 2
Chỗ này rất quan trọng, chúng ta phải buông bỏ
thân tâm thế giới, tức là buông bỏ vọng tưởng, buông bỏ phân biệt, buông bỏ
chấp trước thì chúng ta liền có thể tương thông với chư phật Bồ Tát, liền có
thể đột phá giới hạn. Ngày nay chúng ta học Phật không thể đột phá là do nguyên
nhân gì vậy? Bạn vẫn chưa buông bỏ. Cho nên lỗi lầm này chính ở chúng ta, không
phải ở nơi Phật cũng không phải ở trong kinh điển, mà là ở chính mình. Chính
mình không thật tin, còn có hoài nghi, còn có vọng tưởng, còn có chấp trước,
vậy thì không còn cách gì, chư Phật Như Lai có ở ngay trước mặt bạn cũng không
thể giúp được, đó là việc của chính bạn. Cho nên đến thế giới Cực Lạc, việc tốt
là tuổi thọ vô lượng, phước báo vô lượng. Vô lượng trí vô lượng giác của Ngài
là cách nói thông thường, trên kinh giảng là vô lượng quang, vô lượng thọ. Cái
ý này trên kinh rất hay. Vô lượng quang, quang là quang minh biến chiếu, đại
biểu không gian. Vô lượng thọ, thọ là đại biểu thời gian. Tất cả vô lượng trong
vô lượng thời không thảy đều đầy đủ không kém khuyết chút nào, cho nên nói
“Phật thị môn trung hữu cầu tất ứng”. Vì sao có thể có cầu ắt có ứng? Bởi vì
tất cả đều là trong tự tánh của bạn vốn sẵn đầy đủ. Trong tự tánh của bạn vốn
sẵn đầy đủ vô lượng trí tuệ nên trí tuệ này liền hiện tiền, vô lượng tài nghệ,
tài nghệ đức năng đều hiện tiền, vô lượng tướng hảo chính là phước báo vô lượng
đều hiện tiền.
Hiện tại người thế gian này, hôm qua tôi ở Tuyết
Lê cũng nói đến vấn đề này, người thế gian mong cầu cũng không ngoài ba việc là
của cải, trí tuệ và khỏe mạnh sống lâu, ba thứ này ở thế giới Tây Phương Cực
Lạc là đầy đủ cả. Thế giới Tây Phương của cải vô lượng. Các vị xem, Thích Ca
Mâu Ni Phật ở trên kinh điển giới thiệu cho chúng ta hoàn cảnh của thế giới Tây
Phương Cực Lạc, đại địa của thế giới Tây Phương Cực Lạc không phải là đất, mà
là Lưu Ly. Lưu Ly là thứ gì vậy? Người thế gian này chúng ta gọi là Tỷ Thúy tức
ngọc màu xanh. Thứ này thông thường giá trị rất cao. Đại địa của thế giới Tây
Phương là Tỷ Thúy, cho nên Tỷ Thúy ở thế giới Tây Phương Cực Lạc thì không đáng
một đồng, vì sao vậy? Cũng giống như đất của chúng ta ở đây vậy, ở đây chúng ta
đeo một chiếc nhẫn Tỷ Thúy rất cao quý, đến bên đó lại là đất mà đeo ở trên tay
thì chẳng phải là trò cười hay sao?
Người chúng ta quý trọng vàng ròng đến dường nào!
Còn ở thế giới Tây Phương Cực Lạc vàng ròng là để làm gì vậy? Cũng giống như xi
măng vậy, đem đi làm đường, vàng ròng làm đất dùng để đắp đường đi. Bạn xem,
đất là Tỷ Thúy, đường đi đắp bằng vàng ròng, bạn không cần nói thứ khác, bạn
nói xem bên đó giàu có bao nhiêu! Phú ông ức vạn thế gian này chúng ta đến thế
giới Tây Phương Cực Lạc là bần cùng hết chỗ, không có tiền. Thế giới Tây Phương
bạn thấy nhà ở của ta ở đều là bảy thứ báu tạo thành, vật liệu xây dựng là bảy
báu, kim ngân, lưu ly, xa cừ, mã não, không phải là xi măng sắt thép chúng ta ở
đây, không phải thứ này, bạn nghĩ xem đầy đủ đến dường nào! Cơm áo đi đứng đều
tự nhiên, bạn muốn ăn bất cứ thứ gì, ý niệm vừa khởi, những thứ mà bạn cần ăn
đã bày đầy trên bàn. Vào thời xưa Hoàng đế Trung Quốc chúng ta ăn cơm là một
trăm món ăn, cho dù là ông ăn mấy món nhưng mỗi lần dọn cơm nhất định là một
trăm món ăn. Đến thế giới Tây Phương Cực Lạc còn dư giả hơn so với làm Hoàng
Đế. Hoàng Đế mới có một trăm món, bạn đến nơi đó, bạn muốn một ngàn món, muốn
một vạn món, ý niệm vừa khởi đều bày ra ở trước mặt, Hoàng Đế làm sao có thể so
sánh được với bạn! Sau khi ăn xong, không cần nữa thì lập tức không còn gì hết,
cũng không cần phải đi rửa chén, cũng không cần phải đi thu dọn bát đĩa, nó đều
biến hết, trở về cái không, cho nên thế giới đó chính là ngày nay khoa học gia
chúng ta gọi là chuyển biến của năng lượng và vật chất. Hiện tại khoa học gia
biết được, đích thực là có cái lý luận này, thế nhưng không làm được. Thế giới
Tây Phương Cực Lạc đã làm được rồi, khi cần dùng đến thì làm cho năng lượng
biến thành vật chất, chính mình tận tình hưởng thụ, khi không dùng nữa thì vật
chất này lại quay trở về lại năng lượng, không còn thứ gì hết, được đại tự tại.
Phòng ốc nơi bạn ở, muốn ở trên mặt đất thì phòng
ốc liền hạ xuống mặt đất, muốn ở trên hư không thì nó liền nâng lên, liền ở
ngay trong hư không, muốn đến các cõi nước phương khác cũng không cần phải ngồi
phi cơ, nhà ở của bạn cũng biết bay, chính là công cụ phi hành của bạn. Tùy tâm
sở muốn, tướng hảo quang minh, không chỉ 32 tướng tốt 80 vẻ đẹp. 32 tướng tốt
80 vẻ đẹp ở thế gian này chúng ta là quý tướng, các vị xem cái tướng đó là quý
tướng. Nhưng ở trên kinh Phật nói với chúng ta, người thế giới Tây Phương Cực
Lạc có vô lượng tướng, tướng có vô lượng vẻ đẹp. Trên kinh các vị xem thấy
Thích Ca Mâu Ni Phật làm một thí dụ, không những người thế gian chúng ta không
có, không thể so sánh, Đại Phạm Thiên Vương, Ma Hê Thủ La Thiên Vương, những
tướng phú quý đó, nếu đứng cùng với người hạ phẩm hạ sanh của thế giới Tây
Phương Cực Lạc thì họ giống như người xin ăn vậy, không thể so sánh. Không có
thứ nào là không vừa lòng như ý. Lợi ích của niệm Phật, lợi ích của vãng sanh,
nếu bạn hỏi vãng sanh, vãng sanh có thật hay không? Là thật! Một chút cũng
không giả. Ngay trong một đời này của tôi chính mắt nhìn thấy đứng vãng sanh,
ngồi vãng sanh, tôi xem thấy mười mấy người, nếu nghe nói thì không biết là đến
bao nhiêu. Lần gần đây nhất, vẫn chưa đến hai năm, lão cư sĩ Trần Quang Biệt
của Cư Sĩ Lâm Singapore, đó là lão hội trưởng, bạn thấy ông vãng sanh, đó là
chúng ta chính mắt nhìn thấy. Học sinh chúng ta đều đi trợ niệm giúp cho ông.
Lão cư sĩ tuổi tác lớn rồi, đã hơn 80 tuổi, những năm cuối bị bệnh sức khỏe
không tốt. Thực tế mà nói, bị bệnh rồi ông mới chân thật học Phật, khi ông chưa
bị bệnh thì ông chưa thật học Phật. Ông là người làm ngân hàng, mỗi ngày công
việc đều rất bận, căn bản là không có thời gian đọc kinh, cũng không có thời
gian nghe kinh. Bị bệnh rồi không còn cách gì, ở trong nhà dưỡng bệnh, mỗi ngày
nằm trên gường buồn bã. Cư sĩ Lý Mộc Nguyên đem băng đĩa giảng kinh của chúng
ta đến tặng cho ông, ông xem mỗi ngày, càng xem càng hoan hỉ. Mỗi ngày ông xem
8 giờ đồng hồ, lúc nào không xem thì ông niệm A Di Đà Phật. Hai năm là thời
gian không dài, hai năm thì ông liền thành tựu.
Có một hôm ông nói với cư sĩ Lý Mộc Nguyên là ông
muốn vãng sanh thế giới Tây Phương Cực Lạc. Cư sĩ Lý Mộc Nguyên nói với ông là
không được, hiện tại ông không thể đi, hiện tại Cư Sĩ Lâm tất cả đều chưa yên
ổn, chỉ cần ông sống ở thế gian thì sức ảnh hưởng của ông vẫn còn, nên hy vọng
ông quan tâm. Ông nói được rồi, vậy tôi sẽ đợi thêm hai năm nữa. Khi hai năm
này đến, nhiệm kỳ sau cùng nhất, Cư Sĩ Lâm cử hành tuyển cử, đổi nhiệm, ông
ngồi xe đẩy đến tham gia, ngày hôm đó tôi cũng có mặt, đó là lần sau cùng ông
đến Cư Sĩ Lâm. Sau khi trở về, tôi nghe người trong nhà ông nói, có một hôm ông
viết ở bên cạnh ngoài của tờ báo ngày mùng 07 tháng 8, ông đã viết mười mấy lần
mùng 07 tháng 8, người trong nhà cũng không có người nào dám hỏi, cũng không
biết đó là chuyện gì. Mùng 07 tháng 8 hôm đó ông vãng sanh. Ngày ông viết ra
ngày ông vãng sanh cách ngày ông vãng sanh ba tháng, ông đã biết trước ngày ông
vãng sanh ba tháng. Thời gian ngày tháng tường tận như vậy, mùng 07 tháng 8,
ông đã viết mười mấy lần mùng 07 tháng 8, dự biết giờ đi. Từ lúc ông bị bệnh
bắt đầu nghe kinh niệm Phật đến lúc ông vãng sanh, thời gian cũng sắp gần bốn
năm.
Bạn thấy sau khi ông đi rồi, Cư Sĩ Lâm Singapore
xuất hiện một việc kỳ quái. Có một hôm, cư sĩ Đỗ Mỹ Quyên, về trước tôi không
quen biết cô, sau khi sự việc này xảy ra, cư sĩ Đỗ đến tìm tôi, xảy ra sự việc
gì vậy? Oan gia trái chủ của Cư Sĩ Trần Quang Biệt, rất nhiều người, đó không
phải là người sống mà là hồn quỷ, đi đến Cư Sĩ Lâm. Những oan gia trái chủ này
vốn là ở ngay trong nhà của Trần Quang Biệt, thế nhưng mỗi ngày Trần Quang Biệt
nghe kinh niệm Phật, nên họ không dám đụng đến ông, nghe kinh niệm Phật có thần
hộ pháp, cho nên oan gia trái chủ tuy là vây quanh ở bên cạnh nhưng không dám
động ông. Khi xem thấy ông vãng sanh rồi, những oan gia trái chủ này đều cảm
động, cho nên họ đi theo các pháp sư (mỗi ngày chúng ta đều phái pháp sư đi trợ
niệm, bốn người một nhóm luân phiên đi), những oan gia trái chủ này đi theo
pháp sư đến Cư Sĩ Lâm. Họ nói thần hộ pháp của Cư Sĩ Lâm không hề chướng ngại
họ, họ nói chúng tôi đến Cư Sĩ Lâm tuyệt đối sẽ không gây phiền phức, chúng tôi
không dám gây phiền phức, chúng tôi đến cầu xin quy y. Họ nói, chúng tôi xem
thấy lão cư sĩ Trần Quang Biệt vãng sanh, chúng tôi đều rất là hoan hỉ nên đến
cầu quy y. Vào lúc đó tôi đang ở HongKong, dường như là sư Toàn gọi điện thoại
cho tôi, nói là hồn quỷ muốn quy y, tôi nói với ông phải mau quy y giúp cho họ.
Sau khi quy y rồi, họ muốn nghe kinh, pháp sư của Cư Sĩ Lâm liền nói với họ,
lầu 4 là niệm Phật đường, lầu 5 là giảng đường, mỗi ngày đều có pháp sư ở nơi
đó giảng kinh, các vị đều có thể đến nơi đó nghe kinh. Họ nói ánh sáng của
giảng đường lầu 5 quá mạnh, họ không chịu nỗi. Sau đó mấy lần thương lượng thì
chúng tôi mở ra lầu 1 và lầu 2 để máy truyền hình cho họ xem. Họ yêu cầu nghe
kinh Địa Tạng, cho nên 24 giờ mở băng đĩa kinh Địa Tạng cúng dường quỷ thần.
Quỷ thần thích nghe nhất là kinh Địa Tạng và kinh Thập Thiện Nghiệp Đạo, họ
thích nhất là hai bộ kinh này. Sau khi nghe xong rồi thì họ liền ra đi. Đã xảy
ra một việc như vậy.
Qua mấy ngày sau, đại khái dường như là hơn một
tuần lễ, cô Đỗ Mỹ Quyên đến tìm tôi, đem tình hình quỷ thần nhập thân nói với
tôi. Cô nói ngay lúc đó cô bị hôn mê, sau khi hôn mê thì cô không hề biết gì
hết. Sau khi tỉnh lại, người khác nói cho cô nghe là cô đã nói hơn một giờ đồng
hồ, nhưng chính cô một câu cũng đều không biết. Người trong nhà cô không hề
tin, nhất là em trai cô, anh ấy nói việc này nhất định là không đáng tin, kết
quả em trai của cô hôm đó, nghe nói bị tám con quỷ vật ra vả cho một trận, họ
còn kéo anh ấy đến rãnh nước bên cạnh đường lộ làm anh bị trọng thương, kết quả
là phải nhờ xe cứu thương đưa anh vào phòng cấp cứu. Anh báo cảnh sát, anh nói
anh bị bảy, tám người đánh bị thương. Kết quả cảnh sát đến điều tra, hỏi người
chung quanh, người chung quanh nói không có, anh ấy chính mình ngã tam ngã tứ
rồi chính mình ngã xuống đó, không có người nào đánh anh. Bảy, tám con quỷ đánh
anh. Từ đó về sau tin tưởng, người cả nhà đều tin tưởng. Đỗ Mỹ Quyên bị quỷ
nhập thân độ được người cả nhà, cho nên sự việc này là thật, một chút cũng
không giả.
Ngồi đồng nhập cốt tôi cũng đã gặp qua rất nhiều,
có rất nhiều là thật, cũng có giả, giả thì rất ít. Thứ giả hoặc mạo nhận họ có
mưu đồ, đều có mục đích, vừa nghe vừa thấy thì liền biết được, cho nên phải có
năng lực phân biệt, không nên bị những người này phỉnh. Việc này khi chúng ta
qua lại với quỷ thần, nhất định phải nên thận trọng, quyết định không nên để bị
hại. Bạn tỉ mỉ lắng nghe lời của họ nói, họ thị hiện ra cái tướng này rất đáng
được tham khảo. Phật sự Tam Thời Hệ Niệm là do thiền sư Trung Phong, đó là
người đầu triều nhà Nguyên, Ngài y theo kinh A Di Đà soạn ra một nghi quy. Bộ
nghi quy này chuyên dùng để siêu độ vong nhân, chúng ta tu Tịnh Độ dùng nghi
quy này thì rất thích hợp. Trong nghi quy này chúng ta tỉ mỉ mà xem, trong đó
có tán Phật, có tụng kinh, có niệm chú (chú vãng sanh là niệm chú), có sám hối,
có phát nguyện, có hồi hướng, có quy y. Trong đây tổng cộng có 8 phương pháp tu
học, rất là hoàn bị, rất thù thắng. Đây cũng chính là khai thị, khai thị rất
nhiều, khai thị rất là tinh túy, đối với việc tu học của chúng ta có sự giúp đỡ
rất lớn, có sự giúp đỡ không nhỏ. Cho nên khai thị của Ngài, nếu như các vị
thường hay tụng, thường hay đọc, tôi tin tưởng đọc lâu rồi thì các vị chính
mình có thể ngộ nhập vào cảnh giới này. Vào được cảnh giới đó là lợi ích rất
lớn. Hiện tại chúng ta đem Phật sự Tam Thời Hệ Niệm làm thành thời khóa để
tụng, mỗi một tuần chúng ta làm một lần, âm dương lưỡng lợi.
Hiện tại trên thế gian này, người khổ, linh hồn
cũng rất khổ. Con người chúng ta có tai nạn, cái thế gian này có tai nạn, con
người không biết nhưng linh hồn biết. Những năm gần đây, những tin tức này tiết
lộ ra từ linh giới, nói đến việc tai nạn của tu hành này rất khiếp sợ. Việc mà
họ nói tôi tin tưởng, tôi không chỉ tin tưởng lời của linh quỷ nói lại, mà tôi
tin tưởng đạo lý của nhân quả báo ứng mà trên kinh Phật đã nói, tất cả những
tai nạn là do ác nghiệp chiêu cảm. Bạn xem thấy hiện tại người ở thế gian này,
họ tưởng là những gì? Họ nghĩ là những gì? Họ nói ra là những gì? Họ làm ra là
những gì? Bạn tỉ mỉ mà quan sát thì bạn liền biết được. Người xưa nói “nhà làm
việc thiện ắt dư thừa việc vui, nhà làm việc ác ắt dư thừa việc xấu”. Hiện tại
tất cả xã hội, những chúng sanh này họ làm là những việc gì? Ý niệm ác, tư
tưởng ác, lời nói ác, việc làm ác, như vậy làm sao mà không có tai nạn? Vào
thời trước người nhận qua giáo dục truyền thống của người xưa, từ nhỏ đã dạy
bạn cách làm người thế nào. Giáo dục của Trung Quốc từ Nghiêu Thuấn, việc này
trên lịch sử có ghi chép, Nghiêu Thuấn cách ngày nay chúng ta đại khái là 4500
năm, ở vào cuối triều nhà Thanh. Trung Quốc dạy là những thứ gì? Dạy về luân
lý, dạy về đạo đức, luân lý đạo đức duy trì dân tộc quốc gia này đến 5000 năm.
Từ năm dân quốc đến nay mọi người đều là mến mộ khoa học phương tây, bỏ mất đi
luân lý đạo đức của chính mình, đời sống vật chất dường như có nâng lên cao,
mức sống nâng cao, nhưng luân lý đạo đức thì không còn, xã hội động loạn, lòng
người bất an, có thể nêu ra là người nổi tiếng ở đời, có mấy người có cảm giác
an toàn? Bao gồm chính chúng ta, bạn đi hỏi xem thử, bạn có cảm giác an tòan
hay không? Rất đáng thương.
Hiện tại tương đối tốt hơn một chút là người học
Phật. Chân thật học Phật, chân thật đạt được thọ dụng của Phật pháp, tâm địa
tương đối thanh tịnh thì có được cảm giác an toàn, vì sao vậy? Biết được thật
tướng của các pháp, cũng chính là biết được chân tướng vũ trụ nhân sanh, biết
được tất cả chúng sanh không sanh không diệt, chỉ là chuyển biến mà thôi, cho
nên gọi là tâm an lý đắc. Đạo lý làm được rõ ràng rồi thì tâm liền được an, đạo
lý chưa hiểu được rõ ràng thì tâm của họ làm sao có được an định? Ngày nay
trong xã hội này, nếu như cầu được thân tâm an ổn thì phải đem đại đạo lý của vũ
trụ nhân sanh hiểu cho tường tận, hiểu cho thấu đáo, chân tướng sự thật thông
suốt rồi thì tâm của bạn được định, tâm của bạn được an, bạn cũng biết được
phải sống ra sao, làm việc thế nào, làm thế nào đối nhân xử thế tiếp vật. Khai
thị trong Tam Thời Hệ Niệm quá tinh tế.
Người sau khi qua đời vì sao phải cúng thất? Có
rất nhiều người hỏi vấn đề này, vì sao phải làm thất? Nếu như người này niệm
Phật thật đã vãng sanh rồi, thực tế mà nói, vậy thì không cần phải làm thất.
Người vãng sanh và người sanh thiên (người ở ngay trong một đời có đại thiện,
sau khi chết sanh thiên) đều không có thân trung ấm thì không cần làm thất. Thế
nhưng người thông thường nghiệp chướng tập khí sâu nặng, nếu là họ đọa vào ác
đạo, đọa ba đường ác, hoặc là sanh đến loài người, đời sau vẫn có thể sanh đến
cõi người, thế nhưng chỉ là một người rất thông thường, không phải là người phú
quý, chỉ là một người phổ thông thì đều có thân trung ấm. Trung ấm thông thường
tồn tại 49 ngày, chính là 7 lần 7. Trung ấm thì 7 ngày họ có một lần biến dị
sanh tử, cũng chính là nói họ cứ 7 ngày thì có một lần rất đau khổ, vào ngay
lúc này tụng kinh niệm Phật cho họ, hoặc là tu sám pháp cho họ, hồi hướng cho
họ, thì có thể giảm nhẹ đau đớn của họ. Đó là trong kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn
nguyện đã nói. Cho nên làm thất là từ trong kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn nguyện mà
ra, bạn đi đọc kinh này thì liền biết.
Cho nên con người nhất định không nên tự sát. Tự
sát thì vô cùng thống khổ, vì sao vậy? Hễ là người tự sát mà chết thì thân
trung ấm mỗi 7 ngày một lần, nó lại phải tự sát một lần, nó không phải làm một
lần rồi xong đâu, mà mỗi 7 ngày thì phải diễn lại một lần, rất khổ sở. Thí dụ
như treo cổ mà chết, mỗi lần cách 7 ngày họ lại phải treo cổ một lần. Uống
thuốc độc mà chết thì cách 7 ngày họ lại phải uống độc một lần. Cho nên vào
ngay lúc này, thân bằng quyến thuộc tu phước cho họ thì có thể giảm ít đau khổ
cho họ. Hoặc giả là họ không bị đau khổ, nếu như không có thân bằng quyến thuộc
tu phước cho họ, thì họ nhất định sẽ không thể tránh khỏi. Việc này là Phật nói
cho chúng ta nghe, nếu bạn là người hiểu Phật pháp thì bảy cái thất đều phải
làm, không thể nói chỉ chọn vài thất, còn các thất khác thì có thể không làm,
không thể được, vì sao vậy? Họ trong bảy ngày có một lần đau khổ thay đổi,
chúng ta ở trong Kinh Điển hiểu được đạo lý này, cho nên niệm Phật lợi ích rất
lớn. Cúng thất, trên kinh nói rất rõ ràng, bảy phần công đức, người làm thất
chúng ta chính mình được sáu phần, vong giả chỉ có thể được một phần, cho nên
khi làm thất, tốt nhất là nên mời 7 pháp sư. Công đức của 7 vị pháp sư thì họ
chỉ có thể được một phần. Cúng tuần thất muốn có thể chân thật có được lợi ích
lớn, những người làm pháp sự này, không luận là xuất gia tại gia, đều phải dùng
tâm chân thành mà làm thì họ được lợi ích lớn. Nếu như chiếu theo nghi thức
tụng kinh bái sám, trong lòng không thành thì họ được lợi ích rất ít.
Thế nào là trong lòng không thành? Một mặt tụng
kinh, bái sám, một mặt trong lòng khởi vọng tưởng, lòng để đâu đâu thì lợi ích
mà họ được sẽ rất ít. Nếu như vong giả này lúc ở đời tánh tình rất dữ, lòng dạ
không tốt, người tụng kinh không thành khẩn thì họ sẽ tìm đến gây phiền phức.
Quỷ cùng người như nhau, một số người lợi hại nếu bạn đắc tội với họ, họ sẽ tìm
bạn gây phiền phức, họ báo thù bạn. Người tánh tình ôn hòa thì sẽ bỏ qua, thì
sẽ không tìm. Cho nên mọi việc đều có nhân quả, nghiệp nhân quả báo không sót
mảy trần, đây là chân lý. Trong Phật pháp thường giảng “vạn pháp giai không,
nhân quả bất không”. Nhân quả vì sao mà bất không? Nhân quả có chuyển biến bất
không, nhân sẽ biến thành quả, quả lại biến thành nhân, như chúng ta trồng cây
ăn trái, mọi người sẽ rất rõ ràng. Bạn trồng xuống cây đào, hột đào là hạt
giống, là nhân, nhân trồng xuống rồi nó sẽ lớn thành cây, nhân liền biến thành
quả, quả lại biến thành nhân, trong trái đào lại có hạt đào, đó là “chuyển biến
bất không”, “tuần hoàn bất không”, nhân quả tuần hoàn. Đó là nói cái này bất
không, “tiếp nối bất không”, cho nên nó có ba hiện tượng là chuyển biến, tiếp
nối và tuần hoàn, đó là tất cả pháp thế xuất thế gian đều không rời khỏi nhân
quả.
Chúng ta đọc kinh đại thừa, trong kinh đại thừa
đã nói, kinh Hoa Nghiêm có ngũ châu nhân quả, không rời nhân quả, kinh Pháp Hoa
có nhất thừa nhân quả. Phật pháp xuất thế gian cũng không rời khỏi nhân quả,
nhân quả là chân lý giữa vũ trụ này, thiện có thiện báo, ác có ác báo. Người
xưa nói rất hay, “không phải không báo, thời giờ chưa đến”. Nhân gặp duyên, đó
chính là thời giờ đã đến, chưa gặp được duyên thì đó là thời giờ chưa đến, gặp
được duyên nhất định quả báo hiện tiền. Cho nên khi hiểu được đạo lý này, đặc
biệt là giữa người và người qua lại với nhau, người xưa nói rất hay là oan gia
nên giải không nên kết. Bạn phải ghi nhớ tuyệt đối là không nên kết oán thù với
người. Kết oán thù thì phiền não rất lớn, oan oan tương báo, đời đời kiếp kiếp
không hề ngừng dứt, kia đây đôi bên đều đau khổ. Mỗi người chúng ta ở thế gian
này không phải là một đời, bạn có kiếp trước, bạn có đời trước, đời quá khứ của
bạn, ngay trong đời đời kiếp kiếp bạn kết oán thù với bao nhiêu chúng sanh? Cho
nên ngày tháng của đời này làm gì trải qua được tốt?
Bạn gặp được một người lạ đang đi trên đường, xưa
nay chưa từng quen, họ tức giận trợn mắt nhìn bạn, đó là nghiệp đã kết trong
đời quá khứ. Người học Phật chúng ta hiểu rõ, họ trợn nhìn ta một cái thì ta niệm
A Di Đà Phật, ta cũng không nên nhìn họ mà cúi đầu xuống, niệm một câu Phật
hiệu đáp lại họ thì liền hóa giải. Không thể nói họ trợn mắt nhìn bạn một cái,
thì bạn cũng trợn mắt nhìn họ lại một cái, vậy thì phiền phức sẽ lớn. Người gặp
mặt cúi đầu mỉm cười với bạn, đó là thiện duyên trong đời quá khứ. Cho nên
nghiệp duyên phải từ trong nội tâm mà hóa giải, đó là chúng ta thường nói, nhất
định không nên đối lập với tất cả người và sự vật, phải đem ý niệm đối lập hóa
giải, phải bình đẳng đối đãi, hòa thuận cùng ở, vậy thì tốt, cái điểm này
hy vọng mọi người đặc biệt chú ý. Nếu như chúng ta gặp phải oan gia trái chủ
(việc này thường hay gặp phải), hoặc là có ý, hoặc là vô ý hủy báng chúng ta,
nhục mạ ta, thậm chí còn hãm hại ta, chúng ta phải tường tận, quyết định không
nên có tâm sân hận, nhất định không nên có tâm báo thù.
Bạn thấy kinh Kim Cang mọi người đọc qua rất
nhiều, trên kinh Kim Cang nói Nhẫn Nhục Tiên Nhân bị Ca Lợi Vương cắt xẻo thân
thể, đó là nhục mạ rất lớn, tổn hại rất lớn, thế nhưng Nhẫn Nhục Tiên Nhân dùng
thái độ gì vậy? Không hề có chút ý niệm sân hận nên Nhẫn Nhục Ba La Mật viên
mãn, không hề có chút ý niệm báo thù, chỉ trì giới Ba La Mật viên mãn. Hơn nữa
còn phát tâm, ta tương lai sau khi thành Phật thì người độ đầu tiên là ông nên
Bố Thí Ba La Mật viên mãn. Việc này phải nên học, việc này người thông thường
không làm được, người thông thường nhất định khởi sân hận, khởi ý niệm báo thù,
vậy thì phiền phức sẽ lớn. Báo thù sẽ đời đời kiếp kiếp không hề ngừng dứt, cho
nên không nên kết oán thù với người, nhất định phải hóa giải. Oán thù vạn nhất
không nên kết, quyết định không nên thiếu nợ người, việc này cần phải cận
trọng. Ngay trong một đời này, nếu như là gặp phải đòi nợ nhất định phải trả,
cường đạo đến cướp của bạn, trộm vặt đến trộm đồ bạn, bạn có tổn thất, bạn đều
phải nên có ý nghĩ trả nợ thì sẽ không việc gì. Họ trộm tiền của của ta, đại
khái ngay trong đời quá khứ ta đã trộm của họ, hiện tại họ đến trộm lại, một
báo trả một báo thì xong rồi, hoan hỉ vui mừng. Quyết định không nên có ý niệm
chiếm tiện nghi của người vì chiếm tiện nghi của người khác chính là trộm,
tương lai đều phải trả. Cho nên nếu bạn chân thật thông đạt thấu hiểu sự lý của
nhân quả báo ứng rồi thì tâm của bạn liền sẽ rất an. Một người ở ngay trong một
đời, báo ân, báo oán, đòi nợ, trả nợ đều có nhân quả đời trước. Bạn liền sống
được rất tự tại, cho dù là oan gia trái chủ đối đầu rất nhiều cũng rất tự tại,
vì sao vậy? Ngay đời này từng món từng món đã tính sổ hết rồi, đời sau gặp mặt
đều là bạn tốt. Oán thì giải, nợ thì trả, người khác thiếu ta thì ta không cần,
bố thí luôn, càng thí phước báo càng lớn.
Hôm qua tôi ở Tuyết Lê nói với các đồng tu, người
hiện tại đều tham tài, đều muốn phát tài, bởi vì mấy ngày trước tôi xem thấy
một tờ quảng cáo trên đài truyền hình Phụng Hoàng nói “có trí thì có tiền của”.
Câu nói này không đúng. Khi tôi còn trẻ đã gặp qua rất nhiều giáo thọ rất nổi
tiếng, chân thật có trí tuệ, có tài năng nhưng rất nghèo, tiền mua sách cũng
không có, là giáo thọ nghèo. Cho nên lời của Phật nói với chúng ta là đúng, “có
thí thì có tiền tài”. Bố thí tài thì được tài phú, càng thí càng nhiều, bố thí
pháp được thông minh trí tuệ, bố thí vô úy được khỏe mạnh sống lâu. Cho nên
tiền của, thông minh trí tuệ, khỏe mạnh sống lâu đều là từ bố thí mà ra, bố thí
là nhân. Bố thí tài là nhân, tiền của là quả báo, pháp bố thí là nhân, thông
minh trí tuệ là quả báo, bố thí vô úy là nhân, khỏe mạnh sống lâu là quả báo.
Cho nên hôm những đồng tu bên Tuyết Lê, có một số
cũng không phải là tín đồ Phật giáo, thế nhưng họ đã làm việc tốt là tổ chức
một đội y bác sĩ đến Tây Tạng trị bệnh đục thủy tinh thể cho người Tây Tạng. Họ
nói bệnh đục thủy tinh thể của người Tây Tạng rất nghiêm trọng, rất là nhiều,
bởi vì họ ở nơi cao nguyên, tia tử ngoại tuyến rất mạnh, cho nên bệnh đục thủy
tinh thể rất nhiều, rất phổ biến, rất nhiều người do bệnh đục thủy tinh thể mà
bị mù. Họ tổ chức một đoàn y bác sĩ đến bên đó giúp đỡ cho những người này, còn
mang theo thiết bị mới, nghe nói hiệu quả rất tốt, hơn nữa cũng rất mau, đại
khái trị liệu cho một người mà nói, dường như chỉ cần mười mấy phút thì hoàn
thành thủ thuật, hơn thế nữa tỷ suất thành công là 99%. Đội này của họ đến Tây
Tạng dự định là một tuần lễ, khám bệnh miễn phí một tuần, có mười bác sĩ, 5 bác
sĩ nhãn khoa và 5 bác sĩ thông thường, ngoài ra còn có nhân viên hộ lý, tổng
cộng 15 người, chúng ta đều gặp mặt. Việc làm này là thuộc về bố thí vô úy, quả
báo bố thí vô úy là khỏe mạnh sống lâu. Đại hội hôm qua cũng mời tôi diễn
giảng, sau khi tôi giảng xong, bên dưới cúng dường cũng không ít, đều đưa bao
thư đến cúng dường, toàn bộ tôi đều cho đi Tây Tạng. Mỗi một người đều đã tu bố
thí vô úy, hy vọng mỗi một người đều khỏe mạnh sống lâu, vậy thì chân thật viên
mãn rồi.
Tốt rồi! Chúng ta đến chỗ này cũng đã giảng viên
mãn. A Di Đà Phật!
Cẩn dịch: Vọng Tây cư sĩ
Biên tập: Phật tử Diệu Hiền
Discussion about this post