BẠN
ĐÊM GIAO THỪA
Tâm
Không Vĩnh Hữu
Mọi
lần, khi vợ chồng tôi cãi vã nhau chẳng đi đến đâu, tôi
đều giận lẫy bỏ đi khỏi nhà, khi thì bồng con theo khi
thì chỉ đi một mình tay không. Và, anh ấy sẽ chạy theo,
đến một chỗ vắng vẻ nào đó mới níu kéo, năn nỉ, xuống
nước xin lỗi. Anh ấy luôn luôn là người nhường nhịn,
làm hòa trước. Vậy mà lần này, sau cuộc kình cãi kịch
liệt, lời qua tiếng lại có phần động chạm tự ái của
nhau, tôi giận muốn khùng lên, bỏ đi khỏi căn nhà đang ấm
cúng. Tôi bỏ đi khỏi nhà lần này nhằm vào lúc chẳng còn
bao lâu nữa là bước sang năm mới, vậy mới là… giận.
Vừa đi, tôi vừa nhìn chừng lại phía sau, hy vọng anh ấy
sẽ đuổi theo. Nhưng không, không hề thấy anh ấy.
Tôi
tức giận thêm, khóc tấm tức. Đến một ngã sáu, lèo tèo
một vài người thơ thẩn, thỉnh thoảng mới có một chiếc
xe rú ga vù đi qua phố thênh thang, tôi đứng lại bần thần,
rồi nhìn đồng hồ: 10 giờ 30 phút. Anh ấy đã không tìm
tôi, không màng kêu gào tôi về để cùng đón giao thừa với
nhau. Bé Mi Mi của tôi chắc vẫn còn đang ngủ say. Còn anh
ấy đang làm gì ở nhà? Khui mấy chai rượu Tết uống trước
giải sầu ư?
Tôi
băng qua đường, tiến về phía bùng binh trước một siêu
thị lớn đã đóng cửa. Nơi ấy, đang có một cô gái ngồi
ủ rũ một mình. Tôi đang muốn có bạn trong lúc đang rối
trí, buồn phiền, để mình trút bỏ tâm sự cho nhẹ nhàng,
biết đâu đầu óc sẽ sáng suốt, lòng thanh thản. Lỗi của
tôi, hay của anh ấy, hay lỗi của cả hai, cần phải có một
người ngoại cuộc phán xét. Cô gái ngước mắt nhìn tôi.
Một cô gái mặt hoa da phấn nhợt nhạt, mắt đượm ưu buồn,
tóc tai rũ rượi. Tôi ngồi xuống cạnh cô gái thật khẽ
khàng. Ném mắt nhìn tôi dò xét, cô gái hỏi với giọng lạnh
lùng cộc lốc:
– Muốn
gì?
–
Ngồi chơi. Buồn quá.
–
Không có nhà, không có gia đình để về đón giao thừa à?
–
Có chứ. Nhưng mới gây với ông xã, nên bỏ đi cho khuây khỏa…
–
Một đi không trở lại?
–
Trở lại chứ!
–
Trở lại thì đừng nên bỏ đi. Mất công.
Tôi
chưng hửng. Cô gái làm tôi kinh ngạc, tôi có cảm tình ngay.
Nhìn ngắm cô gái từ mấy lọn tóc đến những móng chân,
tôi nhỏ nhẹ:
– Chị
sao ngồi đây? Sao chưa chịu về nhà?
– Không
nhà cửa. Không chồng con. Không bà con dòng họ. Quê nhà thì
ở xa quá, tận vùng cao heo hút. Vậy thì về đâu?
– Vậy
à? Xin lỗi… chị làm gì, ở đâu?
– Nói
thẳng ra là làm đĩ!
Tôi
đoán không sai. Nhưng cách trả lời của cô gái sống sượng
quá, phũ phàng quá, làm cho tôi lạnh mình, và cũng chạnh lòng.
Tôi ngần ngại hỏi:
– Không
còn chỗ nào để về ăn Tết thật sao?
– Chỗ
nào? Chỉ có nhà trọ, nhà chứa, quanh năm chui nhủi bám víu
vào những chỗ ấy mà sống qua ngày. Nhưng bây giờ, tiền
hết thì nhà trọ đuổi, nợ nần chưa trả xong, lại thêm
tàn tạ héo úa, thì nhà chứa cũng chẳng chịu chứa nữa!
– Sao
người ta tệ bạc vậy? Vắt chanh bỏ vỏ à?
– Người
ta ưu ái cho mấy đứa trẻ măng, mấy đứa tuổi mười tám
đôi mươi thậm chí có đứa mới đôi tám. Mình địch không
lại tụi nó đâu. Tụi nhỏ bây giờ đông lắm, ở khắp
các vùng quê nghèo đổ về phồn hoa đô hội để tiến thân
bằng cách… hiến thân!
Tiến
thân bằng cách hiến thân. Những từ ngữ ấy thật lạ lẫm
đối với tôi, lần đầu tiên tôi nghe được, lại được
thốt lên từ một giọng mỉa mai chua chát của cô gái giang
hồ, khiến cho tôi thoáng rùng mình kinh sợ, lại thấy tim
mình nhoi nhói vì một nỗi xót thương cho phận gái truân chuyên
giữa dòng đời bát nháo… Tôi bàng hoàng, xót xa. Cái đau
đớn, tủi nhục, cùng cực của cô gái đã dập tắt những
nỗi buồn nhẹ tênh, tự ái vặt vãnh trong tôi, dập tắt
thật nhanh. Tôi quên đi chuyện mình vừa mới xích mích với
chồng, chỉ còn biết trước mặt tôi là thân phận bèo dạt
hoa trôi vô định, mang theo một ước ao bé nhỏ, nhưng không
hề với tới được. Tôi sờ ngực áo, rút ra mấy tờ giấy
bạc polymer còn nằm nguyên từ chiều, trao hết qua tay cô gái.
Cô gái không chút vui mừng, không vồn vã cũng không tỏ vẻ
bất cần, thản nhiên nhận mấy tờ bạc, chẳng thèm đếm
thử xem được bao nhiêu tiền, trên ba trăm nghìn đồng chứ
đâu có ít, hỏi:
– Còn
chị thì sao đây?
Tôi
kể sơ qua chuyện mình. Cô gái cười sằng sặc nói:
– Chị
rõ khùng. Chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt, vớ vẩn, mà dám
bỏ đi khỏi tổ ấm gia đình của mình đang đầy ắp hạnh
phúc. Chị hãy biết quý trọng những gì đang có được, chứ
đừng làm hao hụt, uổng!
Tôi
rùng mình, tỉnh ngộ. Cô gái cười mếu máo, nói tiếp:
– Tôi
cả đời cứ ước mơ có được tấm chồng, một mái ấm
nghèo nát cũng được, rồi có đứa con. Vợ chồng có nhau
trong đói khổ cũng vui. Hạnh phúc nhỏ nhoi, ước mơ nhỏ
bé quá, mà sao cứ ở mãi trong chiêm bao mộng mị, không bao
giờ nắm bắt được…
Tôi
đứng dậy. Tôi phải về ngay. Cô gái vẫn tiếp tục:
– Ngay
từ giây phút này đây, tôi chỉ mong ước có một điều…
Tôi
khựng lại, hỏi:
– Điều
gì?
Cười
chua chát, cô gái thều thào:
– Ước
gì trong giờ giao thừa, có một chàng ngớ ngẩn nào đó, xấu
xí cũng được, đần độn cũng được, nghèo rách cũng được,
nhưng miễn là thương tôi, thích tôi, chịu dìu tôi về nhà,
hai đứa sẽ cùng đón giao thừa, ăn ngủ với nhau, qua ba ngày
Tết thật vui vẻ, rồi chia tay nhau cũng được, mà sống luôn
với nhau thì càng tốt, quá hạnh phúc cho tôi. Nhưng điều
này… lại là chiêm bao!
Tôi
cảm thấy như vừa bị ai đó xát muối vào ruột gan mình.
Nhắm mắt lại cho nước mắt rơi ra, rồi bước thật nhanh
rời khỏi nơi cô gái ngồi, tôi băng băng về nhà mình…
Anh ấy đã bồng bé Mi Mi đi đâu rồi. Chắc là anh ấy đang
đi tìm tôi, tìm ở hướng ngược lại. Sao không chịu đi
ra phố ngã sáu nhỉ? Tôi tất tả băng đi trên đường vắng
ngắt, mắt dáo dác ngó xa ngó gần, tìm hình bóng thân quen
của chồng con. Không thấy đâu. Đã sắp đến giờ đón giao
thừa rồi. Tôi bắt đầu bước như chạy ngược trở lại
phố ngã sáu có bùng binh vòng xuyến. Phố im ắng. Bùng binh
trơ trọi. Cô gái đã đi rồi. Tôi ngơ ngác giữa phố khuya
vào đêm cuối năm, bắt đầu tự chửi rủa mình. Chợt, từ
xa một chiếc xích lô đang chở khách phóng lại. Xích lô thắng
kít một bên tôi. Tôi trố mắt nhìn lên, nhận ra người ngồi
trên xe là… cô gái khi nãy. Cô gái vui vẻ ra mặt, giọng
cất lên cũng đầy sinh khí hỏi:
– Sao
chưa chịu về nhà mà còn đứng sớ rớ ở đây nữa hả
“bà”?
Tôi
ngạc nhiên nhìn cô gái, rồi nhìn anh xích lô nói:
– Về
rồi, nhưng anh ấy bồng con đi đâu mất tiêu…
– Đi
tìm chị chứ đi đâu. Mới thấy một ông bồng con đi lên
đi xuống hớt hơ hớt hải ở dưới dốc kia kìa, chắc là
anh ấy rồi. Về lẹ đi. Lẹ đi!
Tôi
mừng quá, định bước đi, nhưng chợt nhớ lại hỏi:
– Chị
bây giờ định đi đâu?
– Đi
về nhà ảnh, đón giao thừa với ảnh!
Tôi
nhìn anh xích lô bằng ánh mắt nghi ngại, nói tỉnh:
– Coi
chừng vợ người ta đánh ghen thì… mất ăn Tết đó!
Anh
xích lô cười ha hả vang rền cả trời khuya vắng, nói giọng
oang oang:
– Đừng
lo. Tôi độc thân, chưa có vợ con gì, cũng chẳng có nhà cửa,
cũng là dân bụi sống rày đây mai đó thôi!
– Vậy
bây giờ anh chở chị ấy đi đâu?
– Về
vỉa hè, về tổ ấm tạm bợ của tôi. Đón giao thừa hai
đứa, ăn Tết một cặp một đôi, thì chắc là vui hơn một
mình sô-lô rồi!
Cô
gái cười hồn nhiên, nheo mắt với tôi, nói rổn rảng:
– Ước
gì được nấy rồi, còn gì sướng bằng? Thôi, đi nghen, chị
về lẹ đi! Của báu ở ngay trong nhà mà không biết giữ!
Tôi
ngẩn người ra đứng đó. “Của báu trong nhà”ø. Tôi chợt
nhớ đến câu kệ “Gia trung hữu bảo hưu tầm mích; Đối
cảnh vô tâm mạc vấn thiền” (của báu trong nhà thôi tìm
kiếm, đối cảnh vô tâm hỏi chi thiền), mà đầu óc sáng
bừng lên. Chiếc xích lô lăn bánh đi, chở theo một người
bạn mới quen của tôi chạy về một nơi chốn nào đó thật
mơ hồ. Nhưng có điều không mơ hồ chút nào, thấy rất rõ,
là niềm hân hoan hớn hở đang tràn đầy và sáng rực trên
nét mặt của cô gái giang hồ, và cả anh chàng đạp xích
lô đen đủi xấu xí. Tôi đứng dõi mắt trông theo, thầm
cầu chúc cho họ tận hưởng được không chỉ là giờ phút,
hay ngày tháng, mà là những năm thật sự hạnh phúc, cho dù
là hạnh phúc đơn sơ nhỏ bé.
Chiếc
xích lô khuất hẳn sau khúc quanh. Tôi trở về với chính mình.
Và, tôi đi như chạy bằng đôi chân hỏng đất về hướng
con dốc chạy xuống chợ. Chưa bao giờ tôi thèm khát nhào
đến ôm chầm lấy chồng và con mình như trong giây phút này…
Discussion about this post