NGƯỜI VỀ
Trời rạng muôn phương với trăng sao
Đất rung bảy lần cùng núi rừng
Người về rực rỡ vườn tuệ giác
Thiên nhạc dặt dìu khúc xưng dương.
Trần gian thống khổ bao đời kiếp
Bảy bước đơm hoa mở đường về
Trí tuệ xua tan ngàn năm tối
Từ bi trải rộng vạn nẻo mê.
Thị hiện đi ngang đời tục lụy
Hóa độ hằng hà mộng phù sinh
Đại dương ảnh hiện trăng miên viễn
Dạt dào sóng vỗ nhịp vô thinh.
Từng đến từng đi từng lưu trú
Hay vẫn chưa từng với mộng trung (1)
Nhẹ cười phiêu diêu thân dặm lữ
Gậy trúc qua đường nghiêng bóng không.
Một thuở ngang về
Xôn xao cuộc thế
Căn nhà bốc lửa
Rường cột đổ nghiêng
Hớt hãi bầy đàn
Vẫn còn giành nhau ghế cao ghế thấp
Lặng nhìn thế sự trong đêm
Núi tuyết nghìn năm tịch mặc
Cánh phụng hoàng không lẫn giữa bầy quạ đen
Ôi đời, ôi thế nhân, hãy yên lòng tranh ngôi phù phiếm
Ta về đây không vì quyền chức, cao danh
Ta về đây mở một con đường
Con đường phủ nhận mọi con đường
Con đường cô liêu chỉ một hương vị
Tuyệt nhiên không lời
Bất động như như (2).
California, ngày 25 tháng 4 năm 2020
Kính dâng Thầy Tuệ Sỹ nhân mùa Phật Đản
Vĩnh Hảo
www.vinhhao.info
____________
(1) “Như lai giả, vô sở tùng lai, diệc vô sở khứ, cố danh Như lai” (Như lai ấy không từ đâu đến, cũng chẳng đi đâu, nên gọi là Như lai. – Kinh Kim Cang).
(2) “Vân hà vị nhân diễn thuyết? Bất thủ ư tướng, như như bất động” (Thế nào là vì người diễn nói? – Không chấp nơi tướng, như như bất động. – Kinh Kim Cang)
Discussion about this post