Chớ ngạc nhiên với những con số trước mỗi tiểu đoạn trong “Vòng luân hồi của chữ”. Bạn có thể vẫn đọc được theo thói quen tuần tự từ trên xuống, cũng có thể lần dở để đọc theo thứ tự 1-2-3… Thậm chí có thể đọc theo một trật tự khác nữa. “Ấy là những mảnh ghép bị đảo lộn, như chính những nhân vật trôi lăn trong luân hồi vẫn không nhận ra kiếp mình”…(Nguồn: Tiền Phong Chủ Nhật)
VÒNG LUÂN HỒI CỦA CHỮ
Nhụy Nguyên
Truyện ngắn (song ngữ)
9.
Không nằm ở thì tương lai, đây là giấc mơ về sự thật xảy ra chưa lâu và duy nhất trong cuộc đời tôi?
Còn hiện tại: vợ tôi khóc. Tôi không rõ cô ấy đã khóc như thế nào, khóc vì lẽ gì. Nước mắt chảy tràn ngực tôi (lúc cả hai chìm trong giấc ngủ), đấy là minh chứng. Tôi thấy lạnh… Tiếng khóc, xoáy vào não, và tôi giật tỉnh lúc trời chưa thể sáng.
3.
Tối nào tôi cũng có một phích nước sôi từ tay vợ. Đến tinh mơ nước giảm xuống còn khoảng 900, pha trà ngon nhất. Tôi ngồi bó gối như một lão già ở thềm cửa.
Ngôi nhà hàng xóm bên kia, đứa trẻ nít đã nín, chẳng hay mẹ nó còn thức? Tôi nhấp trà. Nước xanh, vị ngọt gờn gợn. Thơm. Tôi lại nhấp thêm ngụm mới, rồi nâng lên mũi. Khứu giác phát hiện mùi hương lạ. Tôi ngửi tiếp. Rất thơm, át cả mùi trà. Não hoạt động, thị giác nhận lệnh. Tôi hạ ly trà xuống, nhìn. Giật nảy. Ly trà văng khỏi tay, choang xuống nền nhà, vỡ.
5.
Vợ tôi thức giấc. Cũng không lệch mấy so với thường lệ, đi thể dục cùng mấy mụ trong xóm.
Mang khuôn mặt thất sắc, tôi trèo lên gác như có bóng ma nào dụ. Tôi lấy cái chén xuống tráng qua, và rót trà. Lúc này mấy mụ hàng xóm đã cùng vợ tôi đi bộ quãng xa rồi. Không có gì lạ. Cái chén mới, nước xanh, mùi thơm của trà Bắc Thái, vị ngọt nơi cổ họng.
Tôi vẫn còn lưu cảm giác mỗi lần đặt tay lên đít chén, từ rất lâu. Cái chén này chạy đến từng chữ cái trên bàn cờ tâm linh 24 ô, để ghép nên những thông điệp từ cõi khác. Tôi soát lại các sự kiện liên quan đến quá khứ vị lai, kết luận thần Chén phán đúng đến chín mươi mốt phần trăm. Đáng tin nhất là trận đấu giữa Việt nam và
– Ta biết bạn ngươi cá độ. Nhưng đó là món nợ từ kiếp trước, nay “nghiệp” xui họ phải trả cho bạn ngươi. Lẽ ra chưa đến thời hạn, nhưng thuận đây ta không ngăn cản. Bạn ngươi cũng có cá độ bao giờ, đúng không?
Tôi gật. Chợt nghĩ, thần Chén ơi hỡi thần Chén, thần là ai, ở đâu trong không gian mà gì cũng biết? Nhưng ngay ý nghĩ đó cũng “buộc” thần đưa ra câu trả lời.
– Ta người Chàm. Ta mất lúc mười một tuổi.
Rùng rợn, tôi co tay như dính phải điện.
– Thế… thần có… thù ai…?
Cái chén câm. Tôi thì tự trách mình là một người cực kỳ ngu xuẩn. Rồi tự an ủi, ừ, nếu thần giận, thù tôi là một người Việt, thần đâu có chịu tới nhà tôi.
Bây giờ cái chén ấm nóng trong tay tôi, chẳng gì đặc biệt. Thần Chén không có trong ly trà tôi uống. Vô tri.
Chính lúc này, việc dùng cái chén trong tay tôi (chính là thần Chén) để uống trà, cũng nặng nghiệp như ai đó bê cái bát nhang từ trên bàn thờ xuống đựng nước đái…
2.
Đứa trẻ hàng xóm khóc. Thường nó sẽ nín sau dăm ba phút, khi người phụ nữ bỏ chồng về với cha suốt tuần nay trở dậy miệng không ngớt “mẹ đây mẹ đây, mẹ đây nè…”. Nhưng lần này nó vẫn khóc. Khóc thét. Ngằn ngặt. Tôi ngồi, mở cửa nhìn ra, trời xâm xẩm, không cần đèn cũng thấy rõ mảnh vườn hoang bên kia, nơi góc tôi thường dậy đi tiểu. Đứa trẻ vẫn chưa dứt. Mẹ dỗ mãi không được liền bồng ra hiên, nó đỡ khóc, chỉ nấc. Tôi thấy rõ khuôn mặt người phụ nữ rất trẻ ấy. Nàng.
Bật điện. Ánh sáng của hai nhà hòa vào nhau. Trà đậm. Mỗi sớm, tôi và ông già là cha nàng đang dỗ con nín kia thường uống trà, sau đó tôi tới công sở, còn ông quét dọn từ trong nhà ra vườn, rồi đi chợ. Mươi ngày trước, chủ nhật, tôi thấy mẹ con nàng về ở một ngày. Lần đầu tiên kể từ lúc tôi tới mua đất dựng nhà tại đây, mẹ con nàng về ngoại lâu như vậy. Ngày mai, ngày kia…, thấy lạ, khác thường, tôi dò hỏi khi mời ông ly rượu ở quán tạp hóa ngoài xóm. Ông khóc. Bảo ngày xưa tui xách gậy đuổi hai đứa tách ra bao trận, nhưng chúng vẫn quyết sống chung… Ba đêm nay tui phải qua bên thằng cháu, ở nhà không tài nào ngủ được.
Tôi ngó qua nhà ông, nàng vẫn bồng con, nó đã nín. Tôi không lộ diện. Dạo này tôi cũng ít qua với ông, sợ xóm làng dị nghị, ông càng buồn. Đêm nay ông cũng ngủ lại ở nhà đứa cháu, nếu không đã trở dậy; thấy ông chắc chắn tôi sẽ mời qua trà lá luôn.
7.
Vợ tôi hễ nghe tiếng gọi của mụ hàng xóm, là tròng áo mở cửa nhào theo. Con chó đực lai Tây của nhà tôi nhân đó lao theo như sợ tôi phát hiện bắt, xích lại. Nói phải tội, tôi nghĩ nó “ưa” vợ mình. Vợ tôi đi đâu nó cũng trù trừ theo bằng được. Tự nhiên đầu tôi vụt hiện ý nghĩ điên rồ mà không kịp ngăn chặn: nếu chó giao hợp với người sẽ sinh ra loài gì? Đứa bé bên kia lại khóc, nàng ru: Thôi rồi đũa đã có đôi, đèo bòng chi nữa tội trời ai mang… (À ôi…) Đi mô cho thiếp đi cùng, đói no thiếp chịu, (mà) lạnh lùng thiếp cam…
Tôi rùng mình. Nàng là ai? Con ông già thường uống trà với tôi, dĩ nhiên. Nhưng kiếp trước, kiếp trước nữa… Nàng là ai? Tôi vụt nhớ thần Chén. Phải hỏi thần. Tôi đứng dậy theo phản xạ rất tự nhiên. Lên gác. Tôi vẫn nhớ cái chén nằm xó nào.
6.
Lần cuối tôi “nói chuyện” với thần Chén tính đến giờ cũng hơn năm. Khi cái chén được úp trên mặt giấy với 24 chữ cái, thần đã [tự] chạy tứ tung khắp mặt chữ để ghép thành: “Kiếp đầu tiên nàng – vũ nữ Tiên Thiên – được yêu trọn vẹn, chính là với Ta. Ngươi bén duyên Tiên Thiên ở vương quốc Chăm sau đến mấy trăm năm, lúc đó Ta đang tu trên Tây Tạng. Ta nhìn thấy nhưng không bận tâm nữa”.
Tôi ghép chữ trong đầu: “Nếu đã tu đến mức không màng tới một tuyệt thế nữ nhân, lại là người yêu cũ, hẳn quả vị của thần rất cao? Tại sao lại rớt xuống, để rồi tranh giành Tiên Thiên với tôi bây giờ!”
“Mấu chốt chính là điều ngươi đã nói, một tuyệt nữ giai nhân; lúc ta đạt chút quả đạo, tính trở lại trần làm người thêm kiếp nữa hóa độ chúng sinh. Mở ngoặc: khi ngươi đang làm người, ngươi có muốn trở thành kẻ đui mù câm điếc để “hóa độ” bằng tình thương vô biên của mình ko?”
Tôi lắc đầu.
“Vậy đấy. Khi ta trở lại kiếp người theo ước nguyện, thật chẳng may, chưa kịp hồi lại “quả vị”, chưa kịp nhớ lại kiếp trước, nghĩa là vẫn đang người trần mắt thịt, thì gặp ngay Tiên Thiên”.
“Tiếng sét ái tình! A ha”.
“Và Ta đã bị “xóa bỏ” hồ sơ tu tập, bị đày, may còn vớt vát được phong “Thần”, có chút phép thuật. Và bây giờ thông qua cái chén để nói chuyện với ngươi”.
“Thần vẫn yêu?”
“Đương nhiên!”
“Vẫn… với Tiên Thiên như đã”.
“Thì ngươi thấy…”.
Tôi bốc cái chén lên, ném vào tường. Nhưng, chén không vỡ.
Và bây giờ nó trong tay tôi, trà sớm. Tôi uống trà như nốc rượu. Lạ. Ly nước xanh lẻo… đông cứng.
Tôi buông tay như phải lửa, vụt đứng dậy. Rơi. Choang! Mảnh tung tóe. Nước trà loang nền như một mảnh gương đặt dưới lòng biển.
4.
Tôi thấy khuôn mặt Tiên Thiên, nhuế nhóa. Dưới ấy là cả một vương quốc, với tháp Chàm, nàng kiêu sa vừa ló dạng thì cơn sóng thần ập đến. Tôi ngỡ mình đang đứng trên ngọn hải đăng giữa trùng dương, và phút giây nàng tan đi, chính lúc tôi cũng không còn thấy tôi dưới lòng biển nữa, tôi thả mình xuống để sóng cuốn đi một cách gọn ghẽ.
Hãy tưởng tượng. Một lần tình cờ ta cầm tờ tạp chí, thấy một khuôn mặt mê hồn thánh thiện. Phía dưới là những dòng chữ đau buồn, và một nén nhang. Phía dưới nữa, lời buồn thống thiết, oán trời phán oan cho nữ nhi vừa mới chạm tay vào bến xuân… Nghẹn lòng tưởng niệm. Một khuôn mặt không hề quen biết trở thành nỗi ám ảnh trong ta, không tẩy rửa được, không lọc được khỏi dòng máu rần rật trong người. Đấy chính là tâm trạng của tôi lúc đó. Chính là tôi, khi mất Tiên Thiên, khi bóng nàng chập chờn diệu kỳ trước mắt, trong trí óc bấn loạn và tâm can, rồi vỡ tan chớp nhoáng. Như nhát chém sắc lẻm chỉ khoảng một phần sáu giây, tôi kịp thoáng nhận ra nỗi đau chứ không đủ thời gian nhận diện vết thương. Nỗi đau không thương tích. Tôi hiểu vì sao cuộc sống dẫu [là bể khổ] vẫn luôn được ngợi ca tươi đẹp trên trái đất này, nhiều người sống trong nhung lụa lại tìm đến ngõ cụt! Tôi đã mang gót chân Achilles từ trận chiến thành Troia, nhục nhằn, bại hoại đi tìm nàng trong phù du mù mịt của thiên đường đã trôi mất.
8.
Nếu không có Tiên Thiên xen giữa, có thể, tôi đã không đánh mất tình bạn với một “người” chí nghĩa bậc nhất trong đời: thần Chén. Từ nay tôi lại mò mẫm bước giữa trần gian bởi một tâm thức mù lòa. Tôi đã thử dùng chén khác thay vào cái bị vỡ, đặt vào tấm bìa 24 chữ cái, nhưng nó bất động. Lặng câm. Tôi thắp nhang gọi hồn. Vô vọng. Tôi cũng đã tới thầy bói được mệnh danh là người đặt chân ở hai cõi sống chết, song ông ta không hề có mẩu thông tin gì. Mất thần Chén, nghĩa là tôi sẽ mất sợi dây liên lạc với Tiên Thiên. Tôi sẽ không dõi theo được đôi chân thon mềm của nàng dẫu đội lốt gì và tại cõi nào.
Cũng có thể, thần Chén đã được hóa nghiệp, chuyển lên cõi cao hơn tiếp tục quá trình tu tập, hoặc thọ nghiệp bị giáng xuống tam ác đạo…?
Hôm nay thật tình cờ, giở sổ ghi chép, tôi thấy lại bóng dáng thần Chén. Những gạch đầu dòng vội vã; những con chữ ố vàng vụn vỡ.
– Nếu biết Tiên Thiên đang “kẹt” tại cõi mà thần đang sống, tôi sẽ qua đó mà chẳng mảy may hối tiếc.
– Ngươi có dám chắc vợ ngươi sẽ không theo ngươi?
– Không. Bởi vợ chẳng hề biết duyên nợ nghìn đời giữa tôi và Tiên Thiên.
– Nhưng nhỡ ra khi ấy Tiên Thiên bỗng được trở lại dương gian? Qua cõi âm này thì tự ngươi quyết định được, nhưng muốn trở lại… thuộc về người thân của ngươi trên đó; cụ thể là Tiên Thiên, và ta nghĩ với nghiệp “giết” bản thân của ngươi, nếu muốn gỡ tội cho ngươi chí ít Tiên Thiên phải là một chân tu, ngày đêm nguyện cầu… Hoặc, Tiên Thiên không là nữ tu song rơi vào hoàn cảnh hết sức bi thương… Ban đầu là “mồ côi” chồng [chẳng hạn]…
Tôi dở vội qua trang khác – trắng. Ai đó đã xé đi. Lạ không phải chỗ đó. Mà, đây rõ ràng nét chữ tôi, sao chưa bao giờ tôi biết đến nội dung cuộc đối thoại này??
1.
Tôi choàng tỉnh giấc, bởi tiếng khóc…
N.N
The Karmic Cycle of Words
Peter Ross chuyển ngữ
9.
Not situated in future tense, this is a dream about reality which took place not so long ago-and uniquely in my life?
And at present: my wife is crying. I’m not sure how much she’s been crying, what she’s been crying about. Her tears overflowed onto my chest (while the two of us were deep in sleep), this was the proof. I felt cold… The sound of crying, whirling into my head, and I woke with a start still nowhere near morning.
3.
On any night I have a thermos of boiling water thanks to my wife. At first light the water cooled to about 900 makes the best tea. I sit arms round my knees on the doorstep like an old man.
In the neighbor’s house on the other side, the kid has gone quiet—have no idea, is his mom still up? I sip my tea. Green liquid, airy sweet taste. Fragrant. I take another sip, then hold it up to my nose. My sense of smell detects a strange scent. I continue to savor it. It’s really fragrant, overpowering the smell of the tea. My brain is functioning, my sight receives an order. I lower the cup of tea, look up. Give a start. The teacup is cast from my hand, smashes to the floor, breaks.
5.
My wife wakes up. And not too far off the usual, she goes to exercise with a few old bags from the neighborhood.
Face drained of color, I climb up to the loft as if lured by some ghost. I take down the teacup, give it a rinse, and pour out some tea. At this moment the neighborhood bags along with my wife have walked some distance away. There’s nothing strange here: the new teacup, green liquid, aroma of Bắc Thái tea, sweet taste in my throat.
Long have I relished the feeling each time I place my hand on the bottom of the teacup. This teacup runs around to each of the letters of the alphabet on a spirit board of 24 squares, to put together messages from another world. I verify events relating to the past and future, concluding the Teacup spirit judges correctly up to ninety-one percent of the time. Most reliable was the match between Vietnam and Singapore, a friend of mine in Hanoi phoned to get me to try and ask the spirit what the score would be. When he rang, they still hadn’t finished the first half. I asked the spirit and got back a score of 0-1 in favor of the visiting team. I relayed this by phone, hadn’t even gotten to asking about anything else, and the line went dead. The match came to an end, I let out a low whistle mixed with pride, that I had a friend that was a Spirit, a Saint; not only does he guess the score correctly but the very minute and second the winning goal bounds into the net. Just that moment the telephone rang. The bet was won, my friend’s star was on the rise. I was panic-stricken. In a flap. Didn’t hang up the phone, didn’t hear another word. I set out the spirit board nice and level, knelt down, put my hands together, and kowtowed. Please spirit forgive me, I didn’t mean to, I didn’t know my friend was betting. I tremblingly set an open forefinger on the bottom of the cup, the cup ran every which way, and then put together a string of words.
“We knew thy friend was betting. But that was a debt from a former life, today karma made them repay thy friend. Actually it wasn’t time yet, but it was all so favorable we didn’t stand in the way. Thy friend is always gambling, isn’t that so?”
I nodded. Suddenly thought, Teacup spirit, oh Teacup spirit, who are you, no matter where in space but you know it all? But immediately that thought “compelled” the spirit to come out with an answer.
“I am Cham. I passed away at eleven years of age.”
Aghast, I withdrew my hand as if I’d gotten an electric shock.
“Then…who are…you out to get revenge on…?”
The teacup was silent. I reproached myself for being so completely and utterly stupid. And then I consoled myself, H’m, if the spirit was angry with me, was out to get revenge on me, a Vietnamese person, he wouldn’t have come to my house.
Now the teacup is warm in my hand, there’s nothing special. The Teacup spirit is not in the cup of tea I’m drinking. It’s lifeless.
It’s right at this moment, the business of using the teacup in my hand (that is the Teacup spirit) to drink tea, is as bad karma as someone lifting an incense bowl down from the altar and using it as a chamber pot.
2.
The neighbor’s kid is crying. Frequently he will quiet down after several minutes; since the woman left her husband and came back to be with her father the whole week long she’s gone on without let up, “Mum’s here, Mum’s here, Mum’s here, see…” But this time he is still crying. Bawling. Convulsively. I sit, door open looking out, the sky growing dark, not needing a light to see clearly the strip of untended garden the on other side, the place I usually get up to take a pee. The kid still hasn’t given up. His mother, unsuccessful with her ceaseless coaxing, carries him out to the porch; he eases up, only hiccupping. I can see clearly the face of that very young woman. It’s her.
I turn on the light. The light from the two houses merges. Strong tea. Every morning early, me and the old man the father of the woman trying to get her child to quiet down there usually drink tea; after that I go to the office, and he sweeps up from inside the house out into the garden, then goes to the market. Ten days ago, Sunday, I saw her and her child come back for the day. It was the first time since I came to buy this land and put up the house here that she and her child had come back to her father’s for so long. The day after, and the next… It seemed strange; unusual. I sounded out the old man when I invited him to a cup of wine at the neighborhood corner store. He wept. Told me, a long time ago, cane in me hand and in how many fits of anger, I tried to drive the two of ’em apart, but they still were determined to live together… The last three nights I ‘ad to go over to my nephew’s, at home try as I may I just couldn’t sleep.
I look over at the old man’s house, she’s still carrying the child, he’s quieted down. I don’t show my face. I don’t go over to see him much at the moment either, afraid of the neighbors talking, he’s getting sadder. Tonight he’s sleeping over at his nephew’s house again too, if he hasn’t come back up; when I see him I’m gonna invite him right over for a spot of tea.
7.
If ever she hears the call of the neighborhood old bags, my wife dons her bra, slips on her singlet, opens the door and falls headlong after them. Our half-Western sire dog, should the door be open, hurtles after them as if he’s afraid I’ll find out, catch him, and chain him up. Say it’s criminal, but I think he’s a bit fond of my wife. Wherever my wife goes, he’s always dithering after her for all he’s worth. Naturally, my head whips out this crazy thought but is too slow to stop it: if a dog has relations with a human what species will be born?… The kid over there is crying again, she croons: Alright then, the chopstick has its pair, why burden thyself any longer, who carries heaven’s wrong… Eh, hey… Whither thou goest let thy lady go, in hunger or plenty will she endure, before a cold heart will she abide…
I shudder. Who is she? The child of the old man who usually drinks tea with me, obviously. But in the last life, and the life before that again… Who was she? I suddenly think of the Teacup spirit. Have to ask the Teacup spirit. I stand up in response to a very natural reflex. Go up to the loft. I can still remember the nook in which the teacup is sitting.
6.
The last time I had a talk with the spirit until now was more than a year ago. When the teacup was upturned on a piece of paper with the 24 letters of the alphabet, the spirit had [by itself] run every which way over the face of the letters to put together: “In her first life, the fairy – Tiên Thiên the dancer – was loved in every way, by none other than ourself. Thou began an affection for Tiên Thiên in the Cham kingdom after some several hundred years; at that time we were in holy orders in Tibet. We saw, but we did not concern ourself any further with it.”
I put the words together in my head: “If the spirit was so taken up with holy orders he didn’t think about a consummate woman, moreover his former love – his must have been at a very high stage of enlightenment? So why then had he fallen, to be contending with me for Tiên Thiên now!”
“The crux of the matter is none other than that which thou has spoken, a perfectly beautiful woman; having attained enlightenment, we thought we would return to the world for another life to minister to living creatures. Open parentheses: When thou art living as a human, dost thou want to become a dog in order to ‘minister’ to the pack with thy boundless affection?”
I shook my head.
“So there you have it. When according to our wishes we returned to human life, most unfortunate, before we could recover our stage, before we could remember our former life, that is we were still a flesh and blood human, right there we ran into Tiên Thiên.”
“Love at first sight! Ah ha.”
“And our holy orders transcript was wiped, we were banished, luckily I was able to rescue my Spirit title, with its little bit of sorcery. And now through the teacup that we may talk with thee.”
“You still love her.”
“Of course!”
“Still… with Tiên Thiên as from the first.”
“Then thou sees…”
I scooped up the teacup, and flung it at the wall. But, the teacup didn’t break.
And now it in my hand, early morning tea. I gulp. Strange. The cup of clear green liquid… hardening.
I let go of it as if touched by fire, spring to my feet. It falls. Smash! Pieces fly. The tea spreads across the floor like a shard of mirror on the bottom of the sea.
4.
I saw Tiên Thiên’s face, perfunctorily. Down there was a whole kingdom, with Cham towers; elegantly had she just emerged when a tidal wave burst forth. I thought I was standing at the top of a lighthouse in the middle of the ocean, and the second she disappeared, that was the moment I also no longer saw myself under the sea, I let myself fall and let the waves ever so neatly roll me away.
Let us imagine. It happens you are looking at a magazine, and you see this enchanting, saintly face. Below it are several heart-breaking lines, and a stick of incense. Below that again, some heart-rending words that make you want to cry out injustice for the poor lass who had only just come into her first spring. You choke up at the remembrance. A face you couldn’t possibly know becomes your obsession, you can’t cleanse yourself of it, can’t purify yourself of that pulsating stream of blood within you. That was the state of mind I was in then. That was me, when I lost Tiên Thiên, when her shadow flickered wonderfully in front of me, in my disturbed mind and inmost heart, then in a flash disintegrated. In only about a sixth of a second, like a sharp thrust, the pain dawned on me, but there wasn’t enough time to identify the wound. A pain with no scars. I understood why though life [full of suffering] is ever able to extol beauty on this earth, many people living in the lap of luxury come out at a dead end. I had borne Achilles heel from the battlefield of Troy, disgraced; had decadently gone looking for her in the impenetrable dark ephemeron of a lost heaven.
8.
If Tiên Thiên had not come between us, perhaps, I would not have lost the friendship of a first rate defender of the right: the Teacup spirit. From here I grope my way through this world senseless. I have tried using another teacup in place of the one that was broken, placing it on the 24-lettered board, but it did not move. Dumb. I lit incense and invoked the spirits. Hopeless. I have also been to a fortune teller said to have a foot in both life and death, but he didn’t have even a scrap of news. Losing the Teacup spirit, meant I would lose my communication line with Tiên Thiên. I would not be able to follow her pair of soft slender legs, no matter in what skin or in what world.
Maybe perhaps, the Teacup spirit had been able to transmute his karma, moving up to a higher world to continue the process of his holy orders training, or was enduring his karma downgraded to a lower world…?
Today quite by chance, flipping open a jotter, I saw again the dim shadowy figure of the Teacup spirit. Hurried dashes at the beginning of the line; fragmented, yellow-stained letters.
“If I knew Tiên Thiên was stuck in some world you were living, I would go there and not be in the least regretful.”
“Art thou so sure thy wife would not follow thee?”
“She wouldn’t. Because she knows nothing of the thousand lives’ predestined love between me and Tiên Thiên.”
“But what then if Tiên Thiên suddenly returned to this world? From this netherworld thou canst thyself decide, but should thou want to return…it depends on thy loved ones in that place; more specifically Tiên Thiên, and we think that with thine own karma of ‘killing’, should thou want to disentangle thyself at the very least Tiên Thiên must be a true follower, day and night in prayer… Alternatively, Tiên Thiên isn’t in holy orders but falls into the most pitiful circumstances… At first she is ‘orphaned’ of a husband…”
I turned hurriedly to another page – blank. Someone had torn it out. Strange it wasn’t in there. But, here clearly was my own handwriting, why had I never known about the content of this dialogue??
1.
I start awake, with the sound of crying…
N.N
Discussion about this post